......!
"Cho nên, cuối cùng ngươi vẫn là đem một ngàn linh thạch kia đưa cho ngươi sư tỷ ngươi?"
Sư lão đầu hứng thú bừng bừng hỏi nàng.
Tống Nam Thời mặt vô biểu tình: "Đúng vậy."
Sư lão đầu: "Ha ha ha ha ha!"
Tống Nam Thời: "......"
Nàng liền biết, lão già này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội để cười trên nỗi đau của nàng.
Tống Nam Thời mặt không biểu tình mà nhìn lão già này cười, chờ lão cười đủ rồi, lúc này nàng mới tâm thanh khí tịnh nói: "Tháng trước ngài còn thiếu ta 30 cái linh thạch, còn có tiền rượu tháng này, tổng cộng là 50 cái linh thạch."
Sư lão đầu đột nhiên im bặt.
Tống Nam Thời săn sóc nói: "Ta không thu lãi suất của ngài đâu nha."
Lão nhân tức khắc thẹn quá hóa giận: "Tiểu lão nhân ta mà quỵt số tiền này của ngươi hay sao! Tháng sau ta liền trả hết cho ngươi cả vốn lẫn lời!"
Lần này đổi Tống Nam Thời cười: "Ta chính là chờ những lời này của ngài đó!"
Sư lão đầu hừ lạnh một tiếng: "Ngươi tới tìm ta, chủ ý là muốn nhắc nhở ta số nợ này chứ gì?"
Tống Nam Thời khụ một tiếng, nghĩ đến bản thân có việc nhờ người ta, quyết định thu liễm một chút.
Vì thế nàng chân thành nói: "Sao có thể chứ, không có việc quan trọng thì ta làm sao dám tới tìm ngài."
Sư lão đầu âm dương quái khí: "Ha, có chuyện gì được chứ, người tới là để chọc cười lão nhân sao......"
Tống Nam Thời ngẩng đầu liếc hắn một cái, giơ ra năm ngón tay.
Lão nhân sững lại, nghĩ đến chính mình còn đang nợ linh thạch, không tình nguyện mà sửa miệng: "Được rồi! Muốn nói gì nói đi!"
Tống Nam Thời trầm ngâm một lát, đem chuyện mình bói ra được quẻ tượng "Cải tử hoàn sinh" giấu đi, chỉ nói rằng mình mở ra thiên mục, nhìn thấy điều dị thường trên người Chư Tụ.
Ai biết được sư lão đầu còn chưa nghe nàng nói xong, sắc mặt lập tức liền thay đổi.
Lão tức muốn hộc máu, lập tức liền mắng nàng: "Ngươi là đồ ngốc hay sao! Không biết đó là đồ vật gì mà cũng dám động tay vào!"
Bình thường lão nhân vui giận thất thường, nhưng Tống Nam Thời còn chưa từng thấy qua lão tức giận tới như vậy, trong nhất thời bị mắng tới ngốc.
Lão nhân căn bản không cho nàng cơ hội phản ứng, liền ngay lập tức đứng dậy, mở ra thiên mục của mình.
Tống Nam Thời cả kinh: "Ngài......"
Sư lão đầu cả mặt đầy hắc tuyến: "Ngươi ngồi im để ta xem, đừng có mà nhúc nhích!"
Lão chau mày, dùng thiên mục đem Tống Nam Thời từ trên xuống dưới xem xét một lượt, đặc biệt là hỏa mệnh trên người nàng.
Tống Nam Thời há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời nói không nên lời.
Sư lão đầu là quẻ sư không phải là giả, nhưng lão khi còn trẻ, tu vi đã bị hao tổn, sẽ không dễ dàng mở ra thiên mục của mình, bởi vì như thế sẽ đem lại đau đớn cho lão.
Vậy mà hiện tại......!
Lúc này, Sư lão đầu nhìn thấy nàng hỏa mệnh của nàng không có vấn đề gì, quanh thân cũng không có dị thường, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Thiên mục ẩn ẩn đau đớn.
Sư lão đầu xem nhẹ đau đớn này điểm lại mi tâm của mình, thu lại thiên mục, khi mở mắt ra lại là hung thần ác sát mắng: "Ngươi biết rõ đồ vật kia đối với người mệnh hỏa khác có vấn đề vậy mà còn đưa tay chạm vào! Ngươi cảm thấy mạng của mình lớn lắm hay sao!"
Lão mắng lớn tiếng như vậy, tự cho rằng dựa theo tính cách của Tống Nam Thời, sợ là là liền sẽ âm dương quái khi mà bỏ đi, ai biết vừa ngẩng đầu lên, lại thấy nha đầu này vẻ mặt phức tạp nhìn lão, không biết suy nghĩ cái gì.
Sư lão đầu nhướng mày: "Như thế nào, ngươi còn không phục? Ta nói cho ngươi biết! Ngươi chính là không nên mở thiên mục ra xem cho sư tỷ ngươi! Một quẻ sư, mở ra thiên mục ra xem xét người khác có bao nhiêu nguy hiểm ngươi còn không biết hay sao......"
"Mắt ngài có đau hay không?" Tống Nam Thời đột nhiên đánh gãy lời lão lão.
Sư lão đầu sửng sốt, ngay sau đó bất mãn nói: "Ngươi đừng có mà ngắt lời ta! Ngươi nhớ cho kĩ! Về sau đừng vì người không liên quan mà mở ra thiên