Nàng cũng không phải đang tính tài vận quốc gia đâu, như thế nào nói nứt liền nứt rồi?
Chắc hẳn là do mai rùa này đã dùng lâu quá chăng?
Tống Nam Thời ngẩng đầu nhìn thoáng qua áo vải thô trên người Vân Chỉ Phong, cảm thấy lí do sau vẫn là có sức thuyết phục hơn.
Vân Chỉ Phong cũng không thất vọng, chỉ nói: "Mai rùa của ngươi bao tiền, ta trả."
Tống Nam Thời hào sảng phất tay: "Không cần, lát nữa trở về ta sẽ đem rùa đen kia lột lấy mai, thịt rùa còn có thể hầm canh tầm vổ nữa đó."
Trong ống tay áo của Tống Nam Thời, rùa đen càng run dữ dội.
Vân Chỉ Phong cười khẽ một tiếng, thời điểm thấy nàng nhìn qua, hắn liền lại khôi phục biểu cảm.
Hắn nhẹ nhàng phất tay, nói: "Chúng ta hôm nay liền từ biệt tại đây đi."
Tống Nam Thời nhìn hắn rời đi, sau đó mới xoay người trở về Vô Lượng Tông.
Nàng phải đi về lột mai rùa nha.
Ảnh quỷ: "......"
......!Dù sao đây cũng là miếng cơm manh áo của bản thân, Tống Nam Thời rất quan tâm, vừa trở về, liền đem rùa đen kia lôi ra.
Rùa đen nhỏ không nhúc nhích.
Nàng cầm chân nó quơ quơ, con rùa đen này giống như đã chết.
Tống Nam Thời trầm tư một lát.
Nàng nói: "Nếu con rùa đen này đã chết, thế thì ta......"
Rùa đen kinh hãi, lập bốn cái chân liền lập tức giãy giụa.
Tống Nam Thời: "......"
Chỉ là một con rùa đen, vậy mà cũng rất tâm cơ nha.
Nhưng là lấy mai rùa sống với mai rùa chết có gì khác nhau sao?
Nàng vén tay áo lên muốn lập tức lột mai rùa.
Rùa đen kinh sợ, thời điểm Tống Nam Thời hơi thả lỏng, liền lập tức giãy giụa, quay đầu liền chui ngay xuống tủ đựng đồ của ở trong phủ của Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời đuổi tới.
Rùa đen làm sao mà đánh lại được với nhân loại, Tống Nam kéo ra hơn một nửa đồ trong tủ thì nhìn thấy nó.
Nàng duỗi tay nắm lấy lưng rùa kéo ra.
Ai ngờ rùa đen này lại chủ động xoay người, giống như tiểu đệ mà nâng hai móng ruốt lên cung cung kính kính.
Tống Nam Thời tập trung nhìn vào.
Hả? Một khối linh thạch?
Nàng liền nhớ đến khoảnh khắc, bản thân hai năm trước làm mốt một khối linh thạch, xem bói cũng không tìm được.
Đừng hỏi nàng tại sao một khối linh thạch mà vẫn còn nhớ, ở nơi này, mỗi một khối linh thạch đều có tên của mình.
Nàng liền đem cả rùa cả linh thạch đều nhấc lên tay, nhìn xuống liền biết lí do tại sao nàng tìm không được khối linh thạch kia.
Ở trong tủ đồ kia có một cái la bàn, là do vậy mà quẻ tượng của nàng tính không linh nghiệm.
Trong lòng bàn tay, rùa đen ân cần mà đem linh thạch đẩy đẩy về phía nàng.
Tống Nam Thời nhìn động tác của rùa đen, suy nghĩ một chút.
Nàng thử hỏi: "Ý của ngươi là, nếu như ta không giết ngươi, ngươi có thể giúp ta tìm linh thạch?"
Rùa đen quá đỗi vui mừng, gật đầu như giã tỏi.
Tống Nam Thời....!
Đúng là kì lạ, Vô Lượng Tông này là nơi ở của tu sĩ, vậy mà cũng có Yêu thú sinh ra linh trí hay sao?
Nàng nghĩ nghĩ, hỏi: "Chẳng lẽ trên người ngươi có huyết mạch của Chuột Tầm Bảo hay sao?"
Chỉ có chuột tầm bảo mới có thể am hiểu tìm đồ như vậy.
Rùa đen cứng đờ, khuất nhục mà gật đầu.
Tống Nam Thời biểu tình chấn động.
Huyết mạch Yêu tộc cũng quá là loạn rồi, rùa đen cùng chuột tầm bảo yêu nhau thì thôi đi, con nối dõi vậy mà còn lưu lạc tới địa bàn toàn là tu sĩ sống.
Nhưng nếu đúng là nó thực sự có dòng máu của chuột tầm bảo......!
Tống Nam Thời lại trầm tư suy nghĩ.
Rùa đen nơm nớp lo sợ mà nhìn nàng.
Một lúc sau, Tống Nam Thời đột nhiên hai tay nâng nó lên, thâm tình nói: "Quy Quy."
Rùa đen toàn thân run lên.
Tống Nam Thời: "Ngươi nếu chủ động xin ra trận như vậy, ta đây là chắc chắn rất nguyện ý để ngươi giúp ta tìm bảo vật."
Rùa đen mừng như điên.
Tống Nam Thời tiếp tục: "Nhưng để mà đi tìm được bảo vật, ta phải thả ngươi ra ngoài."
Rùa đen liên tục gật đầu.
Tống Nam Thời duỗi tay vuốt ve mai rùa, quý trọng nói: "Nhưng ngươi nhỏ như vậy, nếu như chạy trốn thì ta phải làm sao