Nửa canh giờ sau.
Vân Chỉ Phong mặt không biểu tình mà ngồi ở trên lưng lừa.
Hắn eo lưng ngồi thẳng tắp, khí chất điềm tĩnh, nhất cử nhất động đều là cảnh đẹp ý vui, làm cho người nhìn thấy không hề thấy tục.
Công tử như kiếm, khí thế như đao.
! ! Sau đó hắn đã bị con lừa bất mãn lắc lắc.
"A a a —— ách!" Con lừa phát ra tiếng kêu kháng nghị.
Vân Chỉ Phong theo bản năng mà nắm thật chặt dây cương.
"Tiểu huynh đệ tiểu huynh đệ," Thương gia ở một bên thấy thế vội vàng nói: "Ngươi eo lưng đừng như vậy, tay cũng nhẹ nhàng một chút, bằng không ngươi khó chịu lừa cũng khó chịu, cho dù là không đau lòng chính mình, một con lừa quý như vậy, ngươi cũng nên đau lòng cho lừa chứ.
"
Thương gia đối với thái độ không chuyên nghiệp của hắn phi thường bất mãn.
Vân Chỉ Phong: "! ! "
Hắn yên lặng mà thả lỏng eo lưng.
"Ai ~ này liền đúng rồi!" Thương gia hướng hắn dựng cái ngón tay cái, vạn phần tán thưởng.
Vân Chỉ Phong yên lặng nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
Lại mở, hắn bình tĩnh nói: "Đã thanh toán xong, ta hiện tại phải cưỡi lừa đi rồi.
"
Thương gia cười tủm tỉm: "Được được.
"
Vân Chỉ Phong túm dây cương chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà còn chưa bắt đầu đi, hắn lại đột nhiên quay đầu lại, một đôi đen nhánh bình tĩnh nhìn về phía thương gia.
Thương gia trên mặt tươi cười cứng đờ, suýt nữa cho rằng hắn muốn thay đổi, lắp bắp nói: "Như, như thế nào?"
Vân Chỉ Phong mở miệng: "Lừa này của ngươi! ! "
Thương gia đề cao tinh thần.
Vân Chỉ Phong: "Nó sẽ cưỡi người sao?"
Thương gia: "! ! "
Giờ này khắc này, trong suốt thời gian làm công việc bán thú cưỡi này, đây là vấn đề hóc búa nhất mà hắn từng gặp phải.
Hỏi hắn lừa này có thể cưỡi sao? Là câu hỏi hay gặp.
Hỏi hắn lừa này có thể cưỡi người sao! !
Thương gia trầm mặc sau một lúc lâu, cẩn thận nói: "Trong tình huống bình thường, lừa là cho người cưỡi, nó không cưỡi người.
"
Nghe xong, liền thấy vị khách đầu óc có vẻ không bình thường kia vậy mà nhẹ nhàng thở ra.
Thanh âm của Vân Chỉ Phong nghe có vài phần nhẹ nhõm: "Đi!"
Con lừa chờ đợi đã lâu, lập tức liền sải chân, vui sướng mà chạy ra hướng ngoại thành.
Thương gia biểu tình phức tạp về tới quầy hàng của mình.
Bên cạnh có người hỏi hắn: "Mua bán thành công rồi, như thế nào ngươi lại không vui?"
Thương gia trầm mặc sau một lúc lâu, đột nhiên thổn thức nói: "Hiện giờ Tu chân giới áp lực cũng không nhỏ a, rõ ràng là một tiểu soái ca, vậy mà lại tu tiên đến mức phát điên rồi!"
Tu luyện đến tu điên rồi - Vân Chỉ Phong- thuận lợi mà rời khỏi trấn Tiên Duyên.
Nhưng hắn cũng không chuẩn bị đi xa, vừa quay đầu, liền mang theo lừa vào núi sâu.
Những người đó nhận biết linh lực của hắn chắc chắn sẽ tìm đến, cứ chỉ biết trốn đi thì sẽ chỉ là những ngày tháng đuổi bắt tìm kiếm lặp đi lặp lại, lần này, trốn sự đuổi giết, nhưng là hắn muốn nắm bắt hành động của họ trong mắt.
Mà vừa lúc, Vân Chỉ Phong chân trước vừa ra khỏi trấn Tiên Duyên không lâu, sau lưng, một đám quần áo tối màu cưỡi ngựa nương theo sự dao động linh lực của Vân Chỉ Phong mà tìm đến.
! !
Vô Lượng Tông.
Tống Nam Thời cảm thấy cuộc sống của mình càng ngày càng thú vị.
Từ trước quanh năm suốt tháng đều không thấy được sư phụ vài lần, lần này sư phụ trở về mới ngắn ngủn mấy ngày, vậy mà đã gặp tới hai lần.
Hơn nữa! !
Tống Nam Thời không dấu vết mà xem xét xung quanh.
Lần này tới liền không nhìn thấy vị ngày ngày túc trực bên người sư phụ - Nhị sư tỷ.
Nàng cảm thấy, cốt truyện truy thê có lẽ đã bắt đầu rồi.
Nàng còn đang tập trung suy nghĩ, liền nghe thấy Bất Quy Kiếm Tôn trên đầu thình lình hỏi: "Ngươi suy nghĩ cái gì?"
Tống Nam Thời buột miệng thốt ra: "Đang nghĩ đến Nhị sư tỷ.
"
Bất Quy Kiếm Tôn: "! ! "
Mới vừa rồi còn trong mắt không chấp nhận được nửa hạt cát -Tiên Tôn- ngón tay hơi giật giật.
Chư Tụ.
Trước đây, vô luận hắn ở đâu, nàng cơ hồ đều phụng dưỡng ở bên người hắn.
Chính là đã nhiều ngày, hắn cơ hồ còn chưa nhìn thấy thân ảnh của nàng.
Thời điểm Chư Tụ ở chỗ này phụng dưỡng hắn, hắn không cảm thấy có cái gì đặc biệt.
Nhưng nàng rời đi đã nhiều ngày, hắn lại bừng tỉnh