Thời tiết đầu hè mang theo chút oi bức, Tạ Trì bước ra từ ga tàu trong dòng người tấp nập, liền trông thấy sư điệt nhà mình đang đứng phía xa. Trên tay hắn giơ một tấm bảng to có dòng chữ 'Tạ Trì', phối thêm một vài nét vẽ nguệch ngoạc phía dưới.
Tạ Trì thở phào, đi tới trước mặt hắn. Sư điệt vẫn chưa phản ứng kịp, Tạ Trì liền chỉ chỉ vào bản thân rồi chỉ về phía tấm bảng.
"Tiểu sư thúc!" Hắn vẫn chưa nhận ra được a! Đành chịu thôi, hắn vốn dĩ cho rằng Tạ Trì sẽ mặc một bộ pháp y, lưng đeo Trảm ma kiếm, nào có nghĩ tới tiểu sư thúc sẽ mặc áo thun trắng, quần jeans. Hơn nữa, hình dáng nàng còn rất non mềm, nhìn thoáng qua không khác sinh viên năm nhất mấy.
"Tiểu sư thúc, sao ngài không đeo Trảm ma kiếm? Làm ta không nhận ra". Sư điệt ngượng ngùng mà gãi đầu. Dù sao cũng đã lâu không gặp vị sư thúc tuổi nhỏ chức cao này.
Nhắc đến việc này, Tạ Trì lại thấy oan ức: "Qua cổng an ninh liền bị tịch thu. Sư huynh có nói sẽ giúp ta lấy lại, rồi để hôm nào gửi lại cho ta".
Sư điệt: ......
Đúng rồi nhỉ, Trảm ma kiếm coi như là vũ khí, bị tịch thu cũng đúng.
Tạ Trì lặng yên, may là Trảm ma kiếm chưa được mài bén. An ninh chỉ nghĩ thứ đó là nàng mua làm kỷ niệm, nếu không, khả năng cao là nàng cũng bị bắt.
"Được rồi, ở chỗ ta có sẵn cây kiếm tự chế bằng gỗ, về nhà rồi ta đưa cho tiểu sư thúc dùng đỡ. Đề...đề phòng ngứa tay còn có cái để xài".
Sư điệt vốn định nói dùng để phòng thân nhưng bỗng nhớ đến sự tích của vị này, hắn lập tức sửa miệng.
"Cảm ơn". Tạ Trì gật đầu, bảo: "Sư phụ nói để ta xuống núi giúp các ngươi làm cái gì phát sóng trực tiếp ấy? Ta cũng không rõ, có thể giải thích cho ta hiểu thêm được không?"
Sư điệt biết Tiểu sư thúc nhà mình đã sinh sống ở trên núi từ nhỏ đến lớn, không hiểu những thứ này cũng là chuyện đương nhiên. Cho nên, hắn lập tức giải thích: "Là như vầy, cách đây không lâu xảy ra một vụ đại loạn ở Kinh Đô, tạm thời chưa xử lý xong, lời đồn về việc gặp quỷ ngày càng lan rộng. Bên Kinh Đô lập tức cử người liên hệ tổ chức nhờ chúng ta hỗ trợ diễn kịch một chút, làm cho mọi người bớt mê tín lại".
Tổ chức không phải hoạt động dựa vào mê tín sao? Tạ Trì cảm thấy thật hoang mang.
"Công việc là livestream bắt quỷ, tuy nhiên cần khiến cho người xem tin tưởng rằng trên thế giới này ma quỷ không tồn tại. Tất cả những tin tức về 'thần tiên ma quái' đều do con người bịa đặt. Bên cạnh đó, có thể dụ mọi người xem chương trình 'Tiếp cận khoa học', họ chính là nhà tài trợ chính của chúng ta". Sư điệt khụ một chút, nói: "Không còn cách nào khác, vì một xã hội hài hòa a".
Cuối cùng, Tạ Muộn cũng thông suốt được đôi chút, nói: "Ta đã hiểu, chừng nào bắt đầu?"
"Không gấp, tiểu sư thúc cứ việc nghỉ ngơi trước, sau đó liên hệ với nhà tài trợ giao lưu một chút". Sư điệt dẫn Tạ Trì ra ngoài đợi hắn lái xe đến, vội vã mở cửa xe cho tiểu sư thúc.
Tạ Trì vừa hướng vào trong ngồi vừa hỏi: "Sẽ có người coi sao?"
"Có, hình như còn rất nhiều người thích xem thể loại này, những trang web như vậy cũng mọc đầy rẫy. Hơn nữa, tiểu sư thúc đẹp như thế, nói không chừng còn có thể trở thành hot girl trên mạng xã hội". Sư điệt cười nham nhở: "Nổi tiếng vùn vụt a".
Trên núi vẫn có mạng nhưng nàng rất ít lên, cho nên không phải ngôn ngữ chuyên môn nào nàng cũng biết, thường thường hỏi sư điệt một chút. Dần dà, nàng đã hiểu tường tận về việc livestream.
Vốn dĩ cứ tưởng kêu Tạ Trì xuống núi do trong số những người cùng tuổi, nàng rất giỏi trảo ma bắt quỷ. Ai ngờ, tổ chức chọn Tạ Trì bởi vì nàng vừa trẻ vừa xinh đẹp, trông không giống như thầy trừ tà, dễ khiến người khác nghĩ rằng nàng là tên lừa đảo.
Tạ Trì lặng im trong chốc lát, thật ra nàng cũng không cảm thấy tức giận. Nàng mở túi, lấy ra một cái hộp hình chữ nhật màu đen, không rõ được chế xuất bằng nguyên liệu gì, kiểu dáng giống hệt một cái quan tài thu nhỏ.
Nàng cắt ngón tay mình, để máu tươi chảy xuống cái hộp, từng giọt từng giọt dần dần bị nó hấp thu.
Tài xế sư điệt nhìn thoáng qua, kinh ngạc bảo: "Tiểu sư thúc đang dưỡng quỷ sao?"
"Nhặt bên đường" Tạ Trì vuốt ve cái hộp, ánh mắt ôn như: "Sư phụ luôn luôn không cho ta nuôi sủng vật. Giờ đây, xuống núi rồi, không có người quản thúc ta".
Chiếc hộp này quả thật mô phỏng theo quan tài, mở ra lập tức nhìn thấy một viên ngọc được đặt bên trong. Viên ngọc dường như nhuộm máu, hiển hiện một chút màu đỏ thẳm.
Trên đường, Tạ Trì nhặt được một con quỷ sắp hồn phi phách tán, ngay cả hồn thể cũng sắp sửa không thể duy trì được. Cho nên, nàng mới lấy ngọc dưỡng, mỗi ngày dùng máu cho ăn hai lần, đại khái một tháng là có thể giúp hồn phách ngưng tụ một lần nữa.
Ngọc dưỡng hồn nhưng không phải ngọc nào cũng có thể đạt được hiệu quả tốt. Hơn nữa, ngọc dưỡng hồn cần nguyên khối, ít nhất bề mặt không thể xuất hiện lỗ nhỏ hay vết xước, nếu không linh khí sẽ bị thoát ra ngoài, hiệu quả cũng bị giảm bớt.
Sư điệt không dám lên tiếng, chỉ có thể lẩm bẩm trong lòng. Tiểu sư thúc quả nhiên là tiểu sư thúc a, người ta nuôi chó nuôi mèo, nàng