Tạ Trì có chút cạn lời.
Trọng điểm là sau khi nghe Tạ Văn Thanh kể chuyện xong, nàng chỉ lưu ý hai vấn đề: một là Lưu Thiếu Vũ không hề biết bản thân gặp phải quỷ đập tường. Hai là bóng người mà Tạ Văn Thanh nhìn thấy vào đêm khuya.
Hiện tại, lại có quỷ nói cho nàng, quỷ đập tường đều do hắn gây ra, không hề liên quan đến vấn đề thứ hai. Tạ Trì... Tạ Trì như nghẹn ngay cổ vậy.
Tên quỷ trọc đầu còn cố tình ở đó tức giận lải nhải: "Ta rất bực! Thời bây giờ, điều kiện sinh hoạt tốt như vậy. Còn thời của chúng ta, rất nhiều đứa trẻ muốn đi học còn không được vì thiếu thốn vật chất. Khiến bọn chúng phải chọn việc đi làm công hoặc ở nhà làm việc, phụ giúp người thân. Ta đã ghé qua từng hộ gia đình, chỉ hi vọng những đứa trẻ yêu học tập đó có cơ hội được cắp sách đến trường. Sau này, có tri thức rồi, dù cho không thể làm ông này bà kia, nhưng vẫn còn nhiều con đường tốt hơn để đi. Ở thời đại này, điều kiện sinh hoạt ngày một tốt hơn, đa số những người sống ở đây đều không thiếu tiền cho con đi học, kết quả bọn chúng lại đang làm gì? Hơn nửa đêm, trèo tường ra ngoài chơi net, không quản xa hay gần. Trong việc học tập phải biết tự giác, ta thấy bọn chúng đều có khả năng đậu trường điểm a".
Hắn vừa nói vừa lau huyết lệ: "Ta không có hi vọng nào khác ngoài việc mong bọn chúng có thể thành tài hơn..."
Tạ Trì bảo: "Ta chỉ suy nghĩ đơn giản rằng bọn chúng còn nhỏ tuổi, còn muốn chơi hơn muốn học. Chuyện này không thể tránh được, nếu bọn chúng lớn hơn tí nữa, sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của các ngươi".
"Có lẽ đi". Tên quỷ trung niên thở dài, đột nhiên hỏi: "Ta thấy bộ dáng của ngươi cũng không lớn, vẫn còn đang đi học sao?"
Tạ Trì: ..........
"Ta chưa từng phải cắp sách đến trường".
Hắn khựng lại, không biết nên dùng ánh mắt gì để nhìn Tạ Trì. Cảm xúc hiện tại vô cùng phức tạp, nếu muốn giải thích kỹ càng tỉ mỉ chắc phải tốn ít nhất mấy tiếng.
Thứ nhất: Có thể là do tập quán mê tín, phong kiến của người xưa, bọn họ cho rằng 'nữ thừa phụ nghiệp*' nên gia đình mới không cho phép nàng đi học! Quá đau lòng.
(*Nữ thừa phụ nghiệp: con gái kế thừa sự nghiệp của cha)
Thứ hai: Đến cả đi học ngươi còn chưa từng nếm trải qua mà còn đứng đó nói chuyện đạo lý với ta. Ngươi đang lừa ta sao?
Thứ ba: Hay là để ta dạy mấy thứ căn bản cho ngươi trước đi. Dù sao làm quỷ cũng nhàn hạ, không có việc gì làm, quá nhiều thời gian rảnh rỗi.
Tạ Trì không muốn giải thích gì thêm, chỉ nói: "Ngươi có thể xem như ta được mời gia sư riêng về nhà dạy từ nhỏ. Chuyện này không phải vấn đề chính, ngươi còn thông tin gì nữa không?"
Lúc này, ánh mắt hắn mới dịu lại: "Có, tuy rằng ta đã giữ chân hắn trên núi, nhưng ngươi cũng biết, ở trên núi vào ban đêm rất nguy hiểm. Hơn nữa, đèn đường lại bị hư, vì sợ gặp chuyện không may nên ta vẫn luôn dõi theo hắn. Trong lúc đó, hơi thở của hắn bỗng nhiên biến mất, làm ta hoảng loạn bay xung quanh tìm kiếm. Khoảng nửa tiếng sau lại đột ngột xuất hiện, đến hiện tại, ta vẫn không rõ trong khoảng nửa tiếng ấy đã xảy ra việc gì... Đây là tất cả những gì ta biết".
"Cảm ơn, còn có quỷ nào muốn bổ sung gì không?" Tạ Trì nhăn mày, khi không lại bỗng dưng biến mất cả nửa tiếng. Nàng cảm thấy vấn đề này ắt hẳn có dính líu đến chuyện hắn mất tích hai ngày kia.
"Ta ta ta!" Tên quỷ muốn nhang hương hoa hồng nhanh chóng lên tiếng: "Việc ta sắp kể có thể không liên quan mật thiết đến chuyện tên nam sinh mất tích nhưng ta lại thấy có liên quan đến một chuyện! Lúc còn sống, ta là người rất thân thiện, dễ hoà đồng. Cho nên, sau khi chết, ta cũng quen rất nhiều bạn bè ma quỷ. Tuy nhiên, bọn chúng lại đột ngột biến mất, không ai biết tụi nó đã đi chốn nào. Ta nghĩ rằng chỉ có hai tình huống xảy ra, một là bị những con quỷ cường bạo hơn ăn mất, hai là rời khỏi nơi này. Nếu tình huống thứ hai xảy ra, bọn chúng nhất định sẽ đến chào tạm biệt. Còn nếu do tình huống thứ nhất, có một con quỷ cường bạo hơn xuất hiện ở gần đây, lại đi cắn nuốt đồng loại như vậy, bọn ta không có khả năng không biết!"
"Trường hợp người sống mất tích cũng không nhiều, nhưng ma quỷ biến mất lại rất nhiều a". Nó ủy khuất nói: "Ta cũng muốn tìm kiếm bạn bè ta nhưng lại không có bất cứ manh mối nào".
"Cảm ơn, còn ai muốn bổ sung gì khác không?"
Những tên quỷ khác nhanh mồm nhanh miệng kể ra sự tình liên quan đến những chuyện xảy ra bất thường ở đây. Trong đó, lời kể của một nữ quỷ đã khiến cho Tạ Trì chú ý nhất.
"Ở ký túc xá nam, ta đã bắt gặp một con quỷ rất kỳ quái, hơi thở cũng khác hẳn so với bọn ta, kêu nó, nó cũng không phản ứng lại, bộ dáng giống như mất đi lý trí. Đêm khuya nó mới xuất hiện, lại còn hay nổi điên. Gặp được người hoặc ma quỷ đang lảng vảng quanh trường, nó sẽ ngăn cản lại rồi bắt đầu khóc, kêu la mọi người mau chạy đi, lũ đang kéo tới. Cái gì mà lũ đang kéo tới? Từ lúc mùa hè đến giờ, trời còn chưa đổ mưa lần nào a. Có thể lúc chết, đầu óc đã bị tổn thương đi".
Lưu Thiếu Vũ! Cái tên mà nữ quỷ bắt gặp có thể chính là Lưu Thiếu Vũ! Thế nhưng, hắn không phải là còn sống sao!
Tạ Trì một tay kéo nữ quỷ, khiến nàng hoảng sợ: "Ngươi nói rõ hơn xem!"
"Ta... ta chỉ biết nhiêu đó mà thôi..." Nữ quỷ đáp: "Đây là điều bất thường duy nhất mà ta biết. Ta... ta muốn tiền giấy... để mua chút quần áo mới..."
"Ta sẽ đưa ngươi". Tạ Trì thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi: "Bất