"Ta sẽ cố gắng........." Tạ Trì chột dạ đáp, chủ yếu là nàng chỉ biết dùng sức mạnh để siêu độ mà thôi. Còn mấy thứ đạo pháp kia....... Nàng dốt đặc cán mai! Chỉ có một ít đạo pháp cực kỳ đơn giản, đơn giản đến mức người thường vẫn có thể học, nàng mới miễn cưỡng tiếp thu được.
"Nhưng các ngươi phải biết rằng cố hiệu trưởng đã mất đi lý trí, sẽ gây hại đến tất cả ma quỷ mà hắn gặp phải. Hơn nữa, nếu đi nhầm vào chỗ người thường, tình huống sẽ nghiêm trọng hơn. Cuối cùng, nếu hoàn toàn mất đi lý trí, sẽ sát hại càng nhiều người hơn, khiến thầy ấy tạo ác nghiệp. Các ngươi muốn một người tốt như vậy, bởi vì chuyện này mà bị đày ở 18 tầng địa ngục, không thể luân hồi sao? Hoặc là nhiều kiếp sau, không được làm người nữa?" Tạ Trì vỗ vào đầu trọc của bọn họ: "Xíu nữa, ta sẽ tới xem hiệu trưởng của các ngươi. Quá trình có thể hơi thô bạo một chút nhưng bảo đảm kết thúc có hậu".
Tạ Trì nói rất có đạo lý, bọn họ cũng biết nếu cứ tiếp tục kéo dài thời gian thì cũng không được. Tốt nhất có người đủ khả năng để siêu độ cho hiệu trưởng, giúp thầy ấy đầu thai chuyển thế.
Bọn họ gật đầu, vấn đề duy nhất chính là không hiểu rõ cụm từ 'hơi thô bạo một chút' của Tạ Trị sẽ ra sao mà thôi. Nữ quỷ đội tóc giả thận trọng hỏi: "Như thế nào gọi là biện pháp 'hơi thô bạo một chút'?"
"Sở dĩ cố hiệu trưởng biến thành bộ dạng như vậy đều do nuốt chửng quá nhiều ác quỷ. lại không thể tiêu hóa bọn chúng. Cho nên, ngươi muốn ngài ấy khôi phục lý trí thì phải lôi tất thảy bọn ác quỷ ra ngoài trước." Tạ Trì an ủi bọn chúng: "Việc này ta nắm chắc, các ngươi cứ an tâm đi."
Ngược lại, sao bọn họ lại càng không thấy yên tâm a!
"Được rồi, các ngươi trốn vào trong đi, Chung Bất Việt đi theo ta." Tạ Trì vẫy vẫy tay, sắp bước ra ngoài thì Tạ Văn Thanh trợn mắt lên tiếng: "Ta... ta phải ở lại chỗ này sao?"
Tuy rằng biết rõ đám quỷ này sẽ không hại người, song hắn vẫn cảm thấy sợ hãi! Hơn nữa, trong đám quỷ này chỉ có hắn là con người....... Vừa mới quay đầu liến thấy gương mặt bị phù thũng, hoặc đẫm máu, ai mà chịu cho nổi!
"Haisss, hay là chúng ta đi chung hết đi........." Bọn họ hiển nhiên lo Tạ Trì sẽ sử dụng bạo lực với cố hiệu trưởng a, nào dám núp tại trong phòng. Đương nhiên muốn đi theo mới yên tâm được.
Tạ Văn Thanh tranh thủ hưởng ứng, gật đầu lia lịa: "Ta thấy ngươi ở đâu, chúng ta ở đó, nhất định không có nguy hiểm! Để bọn ta theo với!"
"Vậy cũng được." Tạ Trì cũng không thèm để ý. Dù sao cố hiệu trưởng tạm thời sẽ không làm hại bọn ma quỷ trong trường, bọn họ vẫn nằm trong vùng an toàn.
Đội hình người lẫn quỷ ngay lập tức xuất phát.
Tạ Trì ôm tiểu hắc khí, vừa đi vừa xoa, tiểu nắm mềm mại cọ sát nàng không ngừng, thoạt nhìn, ngoan ngoãn vô cùng. So với lúc dữ dằn, hù dọa đám tiểu quỷ ban nãy, hoàn toàn khác nhau.
Lúc này, cố hiệu trưởng đã du đãng tới một bên khu phế tích khác. Hên là thầy ấy di chuyển chậm chạp, bọn họ còn đuổi theo kịp, chưa đến mức tìm không thấy.
Tiếp cận cố hiệu trưởng mới nhìn rõ, thân hình khổng lồ của ngài ấy quá đáng sợ, tựa như thi thể đã ngâm trong nước quá lâu, sưng to, trắng bệch, còn bị thối rửa vài chỗ.
Đã như vậy rồi thì thôi, lần này, cố hiệu trưởng còn nuốt chửng bọn ác quỷ, không thể tiêu hóa, chúng nó vẫn đang tồn tại ngay bụng ngài ấy, nhúc nhích liên tục. Thêm vào đó, khuôn mặt bị khuyết lồi ra ngay cổ của hiệu trưởng, nửa gương mặt khác trú trước ngực, cả tứ chi cũng có chi chít những gương mặt khác.
Chúng nó la hét, kêu thảm thiết không ngừng, điên cuồng mà giãy giụa, muốn từ lớp da bên trong chui ra ngoài.
Đa số gương mặt đều nhắm hai mắt, chỉ duy nhất một khuôn mặt ngay cổ thầy là khác biệt, một con mắt mở to, con híp lại. Miệng lúc đóng lúc mở, thì ra nó đang nói chuyện với cố hiệu trưởng. Có lẽ, nó chính là con ác quỷ mạnh nhất trong đám.
"Ngươi muốn 'đồng quy vu tận' cùng chúng ta thật sao? Nếu cứ kéo dài tình trạng này, ngay cả ngươi cũng không thể đầu thai. Ngươi thả ta đi, ta sẽ xem như chưa từng đến nơi này?"
"Nếu không chúng ta thỏa thuận vầy đi, ta biết cách khiến cho ma quỷ ngày càng mạnh hơn, hơn nữa, sẽ không bị tác dụng phụ, có thể dạy cho ngươi, chỉ cần ngươi thả ta ra là được! Thậm chí, ngươi không cần phải vào luân hồi, đầu thai chuyển thế!"
Nếu Tạ Trì nghe được, nhất định sẽ chửi nó một trận, ngươi lừa quỷ sao!!! Nếu như thật sự có phương pháp như thế, ngươi còn phải đi khắp nơi nuốt chửng những con quỷ khác? Đến cuối cùng, xui xẻo đụng trúng cố hiệu trưởng, ngược lại bị người ta ăn???
Bất quá, cố hiệu trưởng cũng sẽ không để tâm, bởi vì ngài ấy hiện tại không còn lý trí a. Cho dù có, cũng sẽ không bỏ qua cho bọn có mưu đồ xấu xa, gây tổn hại đến học trò, tình nguyện 'đồng quy vu tận' cùng bọn nó, cũng không muốn để học trò vĩnh viễn chẳng thể siêu thoát.
Gương mặt quỷ kia lải nhải một hồi lâu, thấy cố hiệu trưởng không hề dao động, nó lại bắt đầu chửi rủa: "Ngươi bị điên sao! Cái tên điên này! Nhất định phải kéo chúng ta chết chung sao? Ngươi kéo chúng ta 'hôi phi yên diệt' cùng ngươi, được lợi chỗ nào!!! Lúc chết, đầu óc của ngươi bị nước ngập úng hết rồi hả?"
Tạ Trì vẫn đang quan sát cố hiệu trưởng, so với nàng tưởng tượng nghiêm trọng hơn. Song, vẫn chưa đến mức hết đường cứu vãn. Điều Tạ Trì lo lắng nhất chính là sau khi lôi hết bọn ác quỷ ra, ý thức của cố hiệu trưởng còn có thể khôi phục được hay không? Khôi phục được nhiều hay ít?
Nàng thật sự không đành lòng để một người tốt như vậy bị hủy hoại cả kiếp sau chỉ