Tạ Trì ôm nắm, tò mò đi theo Mạnh Thư ra ngoài.
Mạnh Thư dẫn nàng đến gần tiểu hồ nơi giữa thôn. Ở phụ cận có một căn nhà hai tầng sát bên hồ, treo rất nhiều mảnh vải màu đỏ. Trông không khác gì cây cổ thụ được nhiều người ước nguyện mà treo đầy vải đỏ lên.
Hai người bọn họ đều lén lại đây. Mạnh Thư cẩn thận quan sát tình huống chung quanh, thấy không có người mới tiếp tục dẫn Tạ Trì tiếp cận bên ngoài căn nhà. Hắn làm động tác im lặng, dặn dò: "Ngay trên lầu một, ngươi xem xem".
Cửa không khóa, từ xa Tạ Trì trông thấy một người phụ nữ ngồi bên trong, dáng ngồi ngay thẳng đến lạ, mặc đồ cưới màu đỏ, đôi tay đặt trên đầu gối, gương mặt trắng bệch nhưng đôi môi lại đỏ như máu.
Không khác gì người chết.
Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng. Tiến đến gần hơn mới phát hiện đó quả thật không phải là người sống, là người làm bằng giấy mà thôi. Chẳng qua, được làm vô cùng tinh xảo. Vừa nhìn liền tưởng như người thật đi.
"Không phải nói rất nhiều người nguyện ý gả con gái cho Sơn Thần sao? Vậy thì dùng người giấy làm gì?" Tạ Trì nghiêng nghiêng đầu, mờ mịt hỏi.
"Ta hoài nghi trên người nó có dán 'sinh thần bát tự' của cô gái. Dù sao cũng không thể để bọn họ ngồi kiệu hoa thật đi". Mạnh Thư sờ cằm bảo: "Điều này cũng coi như là một loại gả thay, tựa như hiện tại mọi người đều dùng người giấy để chôn cùng người quá cố?"
Dùng người giấy thay thế gả cho Sơn Thần, người thật còn có thể tái giá với người mình thích. Như vậy ngẫm lại cũng tốt, Tạ Trì còn nhớ rõ, lúc trước có nơi vẫn còn lưu giữ phong tục hiến tế người sống. Tựa như Tây Du Ký, cung phụng đồng nam đồng nữ cho Linh Cảm Đại Vương*, tế phẩm đa số là phụ nữ cùng trẻ con.
(*Linh Cảm Đại Vương: Kim Hồng Ngư Quái-con cá chép vàng được nuôi trong ao sen của Quan Thế Âm Bồ Tát nó đã lẻn xuống trần gian cướp ngôi Đại Bạch Quy ở sông Thông Thiên, bắt Đường Tăng nhưng bị Quan Thế Âm Bồ Tát bắt và thả vào Hồ Thiên Sơn)
Sau này, hiến tế người sống chính là phạm pháp, đa số địa phương đã bãi bỏ tập tục này, một vài nơi thì đổi thành hiến tế gia súc hoặc gia cầm còn sống như gà, vịt, dê, heo, bò, v...v........ một vài nơi thì đổi thành dùng người giấy, viết 'sinh thần bát tự' lên nó, thay thế cho người sống.
Nhưng bọn họ quan điểm làm như vậy sẽ không được may mắn nên cũng sẽ quay về biện pháp cũ.
Vốn dĩ bọn họ định vào trong kiểm tra một chút, trên người giấy có ghi 'sinh thần bát tự' hay không. Tạ Trì bỗng nhiên trông thấy một người đang đi tới từ đằng xa liền nhanh chân kéo Mạnh Thư rời khỏi.
"Ít nhất hiện tại có thể kết luận, nơi này không hiến tế người sống". Tạ Trì sờ cằm: "Đợi thêm chút nữa đi, lúc trước ta nghi ngờ nơi này có khả năng hiến tế người sống. Bây giờ xem ra, tốt hơn so với trong tưởng tượng của ta".
"Không đến mức hiến tế người sống đi...... Bất quá..... Ta vẫn không rõ, liên quan gì đến nhóm du lịch kia a, hoàn toàn nghĩ không ra....." Mạnh Thư gãi đầu: "Cảm thấy đây hoàn toàn là hai việc khác nhau".
"Ai biết được, chờ khi nào bắt đầu tế Sơn Thần rồi nói sau". Tạ Trì xua xua tay: "Ăn cơm phải ăn từng ngụm từng ngụm, chân tướng phải điều tra từng chút từng chút một".
Nhận lương cao, hiện giờ Mạnh Thư không khác gì một tên gian thần chuyên đi 'bợ đít' chủ: "Nữ chủ nói chí lý! Nữ chủ anh minh!"
Tạ Trì: ..............
Trước khi lễ tế diễn ra cũng không biết làm gì khác, Tạ Trì đi xung quanh toàn bộ thôn một lần liền chui rúc trong phòng, càng ngày càng ít đi ra ngoài. Mỗi ngày đều bấm di động, xem phim hoạt hình.
Hình như nắm cũng rất thích thể loại phim này, nằm xem ngoan ngoãn trong lòng Tạ Trì. Ngoài ra, nàng còn phát hiện tác dụng mới của nắm.
"Tiểu hắc, cho ta ly nước a".
Tiểu nắm đang nằm im ắng trong lòng Tạ Trì, đột nhiên vươn một cánh tay ra, giúp nàng đổ một ly nước, sau đó đưa cho nàng.
Tuy rằng hình ảnh có hơi kỳ dị nhưng hiệu quả rất tốt. Tạ Trì không cần phải rời khỏi giường, nàng chỉ cần nằm đó liền có thể giải quyết tất cả mọi thứ, thích hợp những khi nàng lười biếng.
Tạ Trì ngày càng cảm thấy, dưỡng quỷ tốt hơn nhiều so với nuôi chó mèo, không rụng lông, đa dụng. Đặc biệt là quỷ nhà nàng, ngoan ngoãn nghe lời, thật sự hợp tâm ý nàng a.
"Ta nhất định sẽ mau chóng tìm biện pháp giúp ngươi khôi phục hình người". Tạ Trì nghiêm túc nói.
Đêm đến, Tạ Trì vẫn đang ngủ rất ngon. Song, đến tận nửa đêm, nắm đột nhiên đẩy đẩy Tạ Trì. Lúc đó, nàng mông lung mở mắt, kéo tiểu nắm vào lòng, hỏi nhỏ: "Chuyện gì a......."
Nắm chưa nói được, chỉ có thể vươn tay, kéo vạt áo của Tạ Trì, chỉ chỉ ngoài cửa sổ.
Tạ Trì ngáp một cái, dần dần thanh tỉnh, xuống giường, mang dép lê ra đó xem. Vẫn là những chiếc bạch đèn lồng lay động trong gió, mơ hồ thấy được một chiếc kiệu nho nhỏ, lắc lư đi vào bóng tối.
Tạ Trì hoàn toàn thanh tỉnh, nàng nhanh chóng cầm lấy hộp chứa Trảm ma kiếm, đeo trên lưng, mang dép lê chạy như bay ra ngoài.
Nàng chậm một bước, đợi nàng vọt ra đường, chiếc kiệu kia đã mất tích, chỉ còn lại hai cái đèn lồng đung đưa trong gió.
Mạnh Thư nghe động tĩnh, một bên xoa mắt,