Người xem còn chưa kịp biểu lộ ra sư hoảng sợ, một cái đầu đột nhiên ngoi lên, hắn vịn bệ cửa sổ, vừa chật vật nhảy vào trong vừa lải nhải: “May là lầu 3 không trang bị cửa sổ chống trộm, nếu mà có ta sợ là không còn sức trèo lên lầu 4, lầu 5”.
Lầu 1, lầu 2 đều có cửa sổ chống trộm, còn lầu 3 trở lên thì không.
Tạ Trì nhìn chằm chằm vào hắn, chỉ thấy một tên thanh niên nhảy vào từ cửa sổ. Lúc này, hắn mới phát hiện ra Tạ Trì, hắn hoảng sợ, nhanh tay rút ra vài lá bùa trong túi, hướng về phía Tạ Trì mà niệm: “Trăm quỷ lui tán! Tà linh chớ gần!”
Tạ Trì: “Ta, còn sống”.
Thanh niên: ….
Tạ Trì tranh thủ biến hắn thành ví dụ cho nhân vật phản diện để người xem lấy đó mà đề phòng: “Có rất nhiều kẻ lừa đảo đều tự xưng bản thân có khả năng nhìn thấy ma quỷ, nhưng các ngươi nhìn thử xem, ta là người hay ma hắn còn không phân biệt rõ được”.
Thanh niên cảm thấy vô cùng nhục nhã, lên tiếng: “Ta không phải! Ta không phải là tên lừa đảo! Ta là người tu đạo chính chắn, ta có chứng chỉ!”
Hắn lục trong túi, đem ra hai tấm chứng chỉ, một tấm là chứng chỉ đạo sĩ, tấm còn lại là chứng chỉ tốt nghiệp Cáp Nhĩ Tân Phật học viện*.
(*Trường cao đẳng Phật giáo Cáp Nhĩ Tân, thuộc thành phố Cáp Nhĩ Tân - tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc)
Tạ Trì không hề dao động, nói: “Tốn bao nhiêu tiền mua một tấm? Làm y như thật”.
“Đây là hàng thật!” Thanh niên quá mức oan uổng: “Ta có chỗ nào không giống đạo sĩ?”
Chỗ nào cũng không giống, Tạ Trì không cần phải coi bình luận cũng có thể đoán được mọi người đang nói cái gì. Lúc đầu, tại sao lại tuyển nàng làm streamer? Còn không phải là do Tạ Trì tuổi nhỏ, dáng vẻ xinh đẹp, không hề giống như làm đạo sĩ, ngược lại giống kẻ lừa đảo hơn sao?
Dáng vẻ của hắn mi thanh mục tú*, bộ dạng nhìn sơ qua chỉ mới hai mươi tuổi, tối đa cũng chỉ hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, thêm cả vài nét trẻ con trên gương mặt. Nói hắn giống hotboy trên mạng còn được, chứ giống đạo sĩ sao?
(*mi thanh mục tú: lông mày thanh mảnh, rõ nét, còn ám chỉ mắt sáng và đẹp)
Tạ Trì chân thành khuyên: “Mau về nhà đi, đêm hôm khuya khoắt đừng có đi lung tung ngoài đường, không an toàn. Hơn nữa, ngươi còn trèo đến lầu 3, dễ khiến người khác tưởng ngươi vào chôm đồ”.
“Không có, ta tới đây để bắt quỷ”. Thanh niên nói câu này, lập tức nghiêm túc lên: “Mấy hôm trước, bạn của ta đến đây khám bệnh, ai ngờ cả người đều dính âm khí, làm hắn toàn gặp phải xui xẻo. Sau đó, ta biết được là do chỗ này gây ra nên mới tới điều tra. Nhưng còn ngươi thì sao, nửa đêm xuất hiện ở đây làm gì?”
Tạ Trì giơ giơ thiết bị của mình: “Ta là streamer, ngươi đi mau, nếu không đi, lỡ có người báo cảnh sát thì đừng trách”.
Thanh niên ngạc nhiên, không hề có ý định rời khỏi, mà còn kéo Tạ Trì lại, giáo huấn một chút. Đại khái nói rằng nếu nàng không tin có ma quỷ thì cũng nên kiêng nể một chút, bằng không sớm hay muộn cũng gặp phải rắc rối.
Tạ Trì lười đi để ý hắn, tiếp tục tiến đến một góc. Lúc nãy, nàng mơ hồ trông thấy có một thân ảnh ở trong góc, nếu không phải bị thanh niên này gây chú ý, nàng cũng sẽ không chần chờ ở đây nãy giờ.
Tuy nhiên, khi đến nơi, không có gì ở trong góc cả, chỉ có một ít hộp khăn giấy rơi lung tung trên mặt đất dính đầy bụi, không giống như vừa có người ở chỗ này.
Nàng đã đi khắp cả lầu 3, song vẫn chưa phát hiện điều gì bất thường, chỉ có âm khí nơi đây lại nghiêm trọng hơn các lầu khác.
Trên người ma quỷ đều có âm khí, vì vậy ở nghĩa địa hay bãi tha ma, v..v… dù cho ban ngày vẫn sẽ khiến người khác cảm thấy ớn lạnh. Khi một người dính chút ít âm khí thì không sao, đứng phơi nắng hồi lâu sẽ làm cho chút ít âm khí ấy tiêu tán.
Tuy nhiên, nếu thường xuyên ngâm mình ở nơi âm khí tràn đầy, nhẹ thì sinh bệnh, nặng thì thời vận không tốt, thân thể suy yếu, còn sẽ bị ma quỷ ám, kết quả ra sao thì không cần nói cũng có thể đoán được.
Âm khí nơi đây chắc chắn cần phải được sàng lọc, thế nhưng, nguyên nhân từ đâu phát ra âm khí lại càng quan trọng.
Tạ Trì quan sát xung quanh, cửa phòng bệnh đều bị khóa. Song, người phụ trách ở đây đã đưa cho sư điệt, nhờ chuyển giao chìa khóa cho nàng.
Tên thanh niên kia vẫn đang lẽo đẽo theo Tạ Trì, khuyên nàng mau chóng ra khỏi nơi này, về nhà dùng lá bưởi tắm rửa, sau đó ngủ một giấc.
Tạ Trì bị nghe lải nhải riết mà phiền, liền quay đầu, vẻ mặt thành khẩn nói: “Vậy ngươi cứ tìm ra quỷ để bắt đi, chứng minh ngươi không phải là kẻ lừa đảo, ngươi chứng minh được ta liền rời khỏi”.
Hắn sửng sốt, liền gật đầu: “Vậy ngươi cầm cái này! Nếu thật sự có lệ quỷ*, cũng có thể tạm thời bảo vệ ngươi an toàn”.
(*lệ quỷ: ác quỷ độc ác, bạo ngược)
Hắn lấy một tấm phù bình an cho Tạ Trì, lại cảm thấy không đảm bảo lắm, liền cởi dây đeo kiếm gỗ trên eo ra: “Cây kiếm gỗ này làm từ Lôi Kích mộc*, ba năm trước được thiên sư phụng dưỡng. Ngươi cầm đi, tuy rằng ngươi không thể phát huy tác dụng của nó được, nhưng ít nhất bọn tiểu quỷ sẽ không dám đến gần ngươi”.
(*Lôi Kích mộc: cây bị sét đánh trúng)
Tạ Trì không cần mấy thanh kiếm khác vì Trảm ma kiếm nhà nàng rất ghen a. Nhưng thấy hắn nhiệt tình như vậy, nàng cũng không từ chối, chỉ suy nghĩ: ‘xem ra hắn không phải là người xấu, bớt khi dễ hắn lại vậy’.
“Ngươi đi sau lưng ta đi”. Tên thanh niên lấy đi chìa khóa, tiếp lời: “Để ta xem chỗ nào âm khí nặng nhất”.
Hắn lấy một cái la bàn ra, cúi đầu lẩm bẩm, sau đó chỉ về một phía, bảo: “Âm khí chỗ đó nặng nhất! Chúng ta qua đó coi thử!”
Nơi hắn chỉ chính là một căn phòng bên trái ở cuối hành lang, nhìn bên ngoài cũng không có gì khác. Hắn bước tới, nhờ vào đèn pin điện thoại của Tạ Trì, tìm kiếm chiếc nào là chìa khóa của căn phòng, mở cửa ra.
Chi -
Ở nơi yên tĩnh như vậy, tiếng đẩy cửa vang lên có chút chói tai, tên thanh niên chui đầu vào, nhìn xung quanh, đầu ngón tay kẹp hai lá bùa, cả người hắn vô cùng cảnh giác.
Ngược lại, Tạ Trì rất thong dong, còn rảnh rang mà xem di động. Từ lúc tên
Đây là hình Trường cao đẳng Phật giáo Cáp Nhĩ Tân, thuộc thành phố Cáp Nhĩ Tân - tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc