Suy nghĩ của Mạnh Thư rất đơn giản, Tạ Trì có thể được cử tới đây xử lý những việc này, tuyệt đối không phải là dạng vừa đâu. Hơn nữa, vừa nhìn Tạ Trì liền biết nàng là một lão làng trong việc siêu thoát ma quỷ. Nếu hắn có cơ hội được đi theo bên người Tạ Trì học tập, ắt hẳn sẽ rút ngắn được thời gian đạt tiêu chuẩn để xuất sư.
Mạnh Thư chia sẻ ý tưởng của mình với Tạ Trì. Nàng không những không ngại, mà còn rất chào đón. Chủ yếu là Mạnh Thư và nàng có thể bổ sung cho nhau. Thêm vào đó, hắn không phải là người xấu, trở thành đồng nghiệp cũng không tồi.
Điều quan trọng nhất chính là Mạnh Thư không cần tiền lương.
Nhiệm vụ của hắn là cùng nàng đi livestream nhưng nếu hai người nhận việc cùng một lúc, hắn vẫn muốn được nhận một phần hoa hồng a.
Tạ Trì vẫn chưa an tâm lắm bèn bàn bạc thêm với Mạnh Thư, bảo hai người có thể thử hợp tác trước. Nếu mọi chuyện đều ổn, sau này có thể tiến triển thành hợp tác lâu dài. Còn không, Tạ Trì có thể trả tiền cho Mạnh Thư rồi đồng ý để hắn từ chức.
Mạnh Thư vốn dĩ đang phấn khích vì Tạ Trì đã đồng ý cho hắn đi theo, nhưng lập tức nước mắt đầm đìa nói: “Ngươi thật sự là người tốt a”.
Tạ Trì - vẫn chưa hiểu được tại sao lại được gọi là người tốt: ???
Tuy nhiên, Mạnh Thư vừa mới bị nữ quỷ ám, mang cả quỷ thai khiến thân thể hắn vẫn còn suy yếu, cần phải nuôi dưỡng cơ thể lại mới có đủ sức ra ngoài bắt ma chung với Tạ Trì.
Sau khi xử lý chuyện của Mạnh Thư xong, Tạ Trì cũng tranh thủ nghỉ ngơi hai ngày, nhân tiện xem luôn bình luận trên mạng, mới thấy phản ứng của mọi người khá nhiệt huyết. Lần đầu tiên livestream, hiệu quả tốt hơn nhiều so với tưởng tượng trước đó. Hơn nữa, còn thu hút không ít fan, hầu hết mọi người đều hỏi nàng khi nào livestream tiếp.
Tạ Trì cho sư điệt sàng lọc thêm vài nơi rồi để nàng ra quyết định. Không lâu sau đó, sư điệt liền gửi nàng xem hai nơi, một chỗ là ở ngôi làng heo hút. Do nơi đây chuẩn bị tổ chức một lễ hội truyền thống về ma quỷ thần quái, hơn nữa, không ít người còn tung tin đồn đã chứng kiến tận mắt ma quỷ xuất hiện.
Chỗ thứ hai là ở một ngôi trường học, được xây dựng từ rất lâu rồi. Bởi vì được xây trên núi, nên khá là quạnh quẽ. Toàn bộ học sinh đều phải trú tại trường. Tuy rằng cuối tuần được nghỉ ngày chủ nhật, nhưng vì ở nơi xa xôi hẻo lánh, phương tiện giao thông còn gặp khó khăn nên đa số học sinh đều lưu lại trong trường.
Tạ Trì chỉ nhìn sơ qua hai bức ảnh, còn chưa coi chi tiết thì đã đưa ra quyết định: “Chọn trường học đi, ngôi làng kia có thể để dành cho kỳ sau”.
“Ta có thể hỏi tại sao không?” Sư điệt tò mò nói.
“Trực giác của ta mách bảo tình hình ở ngôi làng khá kỳ quái, có lẽ phải dành nhiều thời gian để tìm hiểu và xử lý. Nếu như chỉ cần nơi để làm livestream thì vẫn nên chọn nơi đơn giản hơn để thực hiện thôi”.
Quả là kỹ càng, tỷ mỉ a.
Vốn dĩ ngôi trường này được xây trên núi cũng là có lý do riêng. Lúc trước, mọi người xây trường dưới núi, nhưng không may thiên tai lại xảy ra, khiến cho toàn bộ ngôi trường bị lũ quét nghiêm trọng, rất nhiều người bị mất mạng.
Cho nên, phải chờ đợt lũ qua đi, mọi người mới có thể trùng kiến* lại trường học. Suy xét đến nhiều yếu tố, bọn họ mới quyết định lần này sẽ dời trường, thành lập trên núi.
(*trùng kiến: xây dựng và tu sửa lại)
Tính luôn cả khoảng thời gian trước khi trùng kiến, ngôi trường này đã có tuổi thọ gần hai trăm năm.
Bị lựa chọn thành địa phương để livestream, ắt hẳn nơi đây đã xảy ra vấn đề. Ở đợt nghỉ hè gần đây, một nhóm học sinh bỗng nhiên mất tích, cảnh sát cũng đã vào cuộc tìm kiếm nhưng vẫn không thể tìm ra tung tích. Cỡ hai ngày sau đó, bọn chúng lại đột ngột xuất hiện trở lại trong trường học, song toàn bộ đều trở nên điên điên khùng khùng.
Vào buổi sáng ngày thứ ba, có người phát hiện một trong những học sinh bị mất tích đang nằm hôn mê ngay bồn hoa giữa sân trường, hắn vẫn mặc bộ đồ hôm biến mất. Sau khi bị đánh thức, biểu tình của hắn dại ra, đột ngột đẩy mạnh người đã đánh thức hắn, sau đó vừa vội vã chạy vừa điên cuồng kêu lên: “Lũ đang kéo đến! Mọi người chạy mau! Nhanh chân rời khỏi chỗ này!”
Người phát hiện ra hắn vội vã chạy đi kêu lão sư, sau đó lão sư lại gọi cho xe cấp cứu, mục đích đưa hắn vào bệnh viện kiểm tra trước.
Ai ai cũng bảo hắn mất tích lâu như vậy, ắt hẳn là do những học sinh bị chết đuối lúc trước bắt đi, cũng có ý kiến nói rằng hắn bị ma quỷ ám. Tóm lại, nguyên nhân được mọi người đồn đãi khắp nơi, chỉ có một điểm chung duy nhất là đã tiếp xúc với ma quỷ.
Điều quan trọng nhất, loại chuyện này không phải xảy ra lần đầu tiên. Thế nhưng, những học sinh mất tích còn lại không được may mắn như hắn. Sau khi mất tích đến nay vẫn chưa xuất hiện.
“Có người tới đó điều tra chưa?” Tạ Trì vừa xem tư liệu vừa hỏi.
Sư điệt gật đầu, đáp: “Nhưng vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân, vụ này được chứ sư thúc? Nếu ngài thấy phiền phức, chúng ta có thể chọn chỗ khác. Nếu ta không nhận, phía trên cũng sẽ cử người khác ra tay”.
Trong nghề đa số đều là tiểu bối, chỉ khi tiểu bối không thể giải quyết, mới được phép thỉnh đạo sư với nhiều năm đạo hạnh xử lý.
Tuy Tạ Trì còn trẻ, nhưng thân phận của nàng đã rất cao rồi.
“Để ta thử xem. Nhưng ngôi trường này không ở trong nội thành, ta phải ngồi xe tới sao?” Tạ Trì không thích đi xe lửa, bảo an quá nghiêm ngặt, rất nhiều thứ đều không tiện mang theo.
Đại khái sư điệt cũng đoán được nàng vì sao không thích ngồi xe, hắn ho khan vài tiếng, sau đó nói: “Chuyện này ta đã xin chỉ thị cấp trên, họ cũng đã duyệt