Lúc Mục Lăng Thành mở cửa phòng ra liền ngây người.
Trong thư phòng vô cùng lộn xộn, trên mặt đất ngổn ngang sách vở, còn cả ống đựng bút trên bàn nữa, cũng không biết rơi xuống đất thế nào, vung vãi khắp nơi.
Mục Lăng Thành liếc nhìn khắp phòng, không thấy Cam nhỏ ỉa bậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may là nhóc quỷ kia không làm bẩn phòng của anh.
Về phần Cam nhỏ, lúc này nó không có cơ hội quan tâm Mục Lăng Thành chạy vào để làm gì, thấy cửa vừa mở ra, liền chạy vèo ra ngoài.
Nhìn thấy Tưởng Nam Khanh đứng ở phía sau anh, nó đi tới vòng quanh người cô.
Tưởng Nam Khanh cho nó đi vệ sinh, còn Mục Lăng Thành chỉ có thể chấp nhận số phận, thu dọn thư phòng khó coi của mình.
Lúc anh dọn dẹp sách sẽ xong, Tưởng Nam Khanh đã rửa sạch bát đũa, đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách chơi cùng Cam nhỏ.
Bây giờ Mục Lăng Thành chỉ cần nhìn thấy nó liền tức giận, đen mặt ngồi xuống cạnh Tưởng Nam Khanh, ánh mắt u oán nhìn Cam nhỏ.
Đột nhiên, Cam nhỏ ngẩng lên nhìn anh, sủa gâu gâu vài tiếng.
Mục Lăng Thành giật mình, ngoan ngoãn dịch sang bên cạnh một chút.
Sau đó, Cam nhỏ rất hài lòng, tiếp tục vẫy đuôi, liếm láp ngón tay của Tưởng Nam Khanh, trông rất vui vẻ.
Mục Lăng Thành khinh thường: “Đồ không biết xấu hổ, ngang nhiên nịnh hót lấy lòng vợ của người khác!”
Tưởng Nam Khanh buồn cười: “Da mặt của anh đâu rồi, thế mà lại tức giận với chú chó nhỏ?”
Mục Lăng Thành tựa lên lưng ghế, mở TV lên, vẻ mặt như muốn nói “Anh làm gì có da mặt”.
Tưởng Nam Khanh cười, bỏ chú chó xuống đất, đứng dậy, nói với Mục Lăng Thành: “Đừng ngồi đấy xem TV nữa, em gọi cho Tề Duy Duy rồi, lát nữa chúng ta đưa Cam nhỏ qua nhà cậu ấy.
Trên đường thuận tiện mua luôn chút đồ cho Cam nhỏ.”
Hai mắt Mục Lăng Thành lập tức sáng lên: “Bây giờ liền đưa đi à?”
“Đúng thế, không phải người nào đó muốn đưa em đi hưởng tuần trăng mật à, cũng đâu thể mang Cam nhỏ theo?” Tưởng Nam Khanh cười nói, lại thúc giục anh, “Em đi thay quần áo, anh chuẩn bị đi, bây giờ qua nhà hai người họ cũng đúng lúc đến giờ ăn trưa, có thể ăn ké một bữa.”
Mục Lăng Thành vẫn ngồi trên sofa như cũ, nắm lấy tay Tưởng Nam Khanh, lười biếng nói: “Bà xã anh thật thông minh!”
Tưởng Nam Khanh hất tay anh ra, quay người tiến vào phòng ngủ.
Chuyện này khiến Mục Lăng Thành vô cùng cao hứng, anh liếc nhìn Cam nhỏ đang ở góc ghế sofa, vẻ mặt vô cùng đắc ý: “Mày có giỏi thì lên mặt nữa đi, bây giờ bị đuổi đi rồi, hừ, đáng đời!”
Cam nhỏ: “Gâu gâu gâu gâu gâu…”
“…” Cả người Mục Lăng Thành sợ hãi, vội chạy đi.
—
Ba năm trước Lưu Minh Triết mua nhà ở thành phố C mới thuyết phục được ba mẹ Tề, đem Tề Duy Duy gả cho anh ta.
Sau khi kết hôn, hai người liền nhanh chóng sinh con, hiện tại tiểu Mễ, con gái của họ đã được hai tuổi.
Lúc Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh đưa chó để, Cookie cũng đang ở đó, đeo tạp dề cùng Tề Duy Duy chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, còn Lưu Minh Triết thì ôm con gái xem phim hoạt hình.
Tiểu Mễ trắng nõn đáng yêu, hai mắt to tròn giống Tề Duy Duy, cô bé vừa thấy Mục Lăng Thành liền hớn hở ra mặt, dang hai tay ra muốn ôm anh.
Tưởng Nam Khanh hơi ngạc nhiên: “Không ngờ trẻ con lại thích dính anh như vậy.”
“Đúng thế, lúc em con bé cũng rất dính anh.”
Anh ở trước mặt mọi người nói như vậy, Tưởng Nam Khanh có chút xấu hổ, trừng mắt nhìn anh.
Tề Duy Duy cười, đi tới kéo cánh tay Tưởng Nam Khanh: “Hai người các cậu cũng kết hôn rồi, đâu còn như lúc mới yêu nhau, ở đây liếc mắt đưa tình cái gì?”
“Vợ à, em không hiểu được đâu, hai người họ xa nhau 5 năm, vừa gặp lại liền kết hôn, đương nhiên không bình thường rồi.” Lưu Minh Triết trêu chọc.
Mục Lăng Thành nghe vậy liền lườm Lưu Minh Triết một cái.
Lưu Minh Triết nín cười, không nói gì.
Cookie nhìn thấy chó, liền vui vẻ chạy tới ôm nó: “Đáng yêu quá, Nam Khanh, tên của nó là gì thế?”
“Tên là…”
“Vẫn chưa đặt tên.” Mục Lăng Thành nhanh chóng chặn lời Tưởng Nam Khanh.
Nếu để mọi người biết nó tên Cam nhỏ thì sẽ cười thối mũi mất?
Đáy mắt Tưởng Nam Khanh chứa đầy ý cười: “Đúng vậy, vẫn chưa đặt tên.”
Sau đó nói với Mục Lăng Thành: “Anh lấy đồ dùng cho chó đến đây đi.”
Sau đó vỗ tay với tiểu Mễ đang nằm trong ngực Mục Lăng Thành: “Tiểu Mễ, lại đây, chị ôm một cái.”
Mặt Tề Duy Duy đen lại: “Tưởng Nam Khanh, cậu có biết xấu hổ không, còn dám xưng chị…”
Tiểu Mễ rất không nể mặt, ôm lấy cổ Mục Lăng Thành không buông.
Cookie nói với Tưởng Nam Khanh: “Con bé này là nhan khống, nó thích mấy người đàn ông đẹp trai thôi.
Nó rất thích Mục Lăng Thành bế, nếu cậu ấy không có ở đây, nó sẽ bám lấy Thiếu Ngang.”
“Cookie, cậu có ý gì, muốn chê ba người bọn mình xấu đúng không?”
Cookie cười, vội vàng giải thích: “Không phải không phải, cậu là ba của con bé, nó thấy nhiều rồi nên dễ chán.”
Tề Duy Duy nghe vậy, cười nghiêng ngả.
Cuối cùng, Mục Lăng Thành chỉ đành ôm tiểu Mễ đi lấy đồ dùng cho chó, Lưu Minh Triết cũng đi giúp đỡ.
Tưởng Nam Khanh rửa tay, đi vào bếp hỗ trợ Cookie và Tề Duy Duy, lại hỏi Cookie: “Trần Thiếu Ngang nhà cậu đâu, sao không đến?”
“Làm thí nghiệm, anh ấy khá bận.”
Trần Thiếu Ngang học vật lý, sau đó thi lên thạc sĩ – tiến sĩ ở đại học C, trong thời gian đó, anh được cử sang châu Âu để trao đổi sinh viên, bây giờ là giảng viên vật lý rất được hoan nghênh ở Đại học C, thường xuyên dẫn dắt sinh viên làm thí nghiệm.
Trước kia Tưởng Nam Khanh cảm thấy, nếu Thiếu Ngang và Mục Lăng Thành đứng cạnh nhau thì Trần Thiếu Ngang cũng không có gì nổi bật.
Nhưng từ khi lên đại học, học khoa vật lý, anh bỗng nhiên bộc lộ khả năng của mình.
Nghe nói lúc học đại học, anh chính là một học bá vô cùng nổi tiếng, là người xuất xắc trong mắt giáo viên.
“Bình thường cậu ấy rất bận sao?” Tưởng Nam Khanh hỏi.
“Ừm.” Cookie trả lời, “Nhưng mà bình thường mình cũng thường xuyên có tiết, cho nên không thường xuyên gặp mặt.”
Sau khi Cookie tốt nghiệp bằng thạc sĩ của Đại học C, cô ấy ở lại thành phố C, làm một giáo viên ở trường trọng điểm.
“Dạo này cậu có chuyện gì thế, không dính lấy cậu ấy như lúc trước nữa.” Tề Duy Duy cười tủm tỉm, quan sát cô ấy, “Có phải cậu cảm thấy chán rồi, muốn đá cậu ấy không?”
Cookie tức giận: “Cậu đừng nói lung tung.”
“Còn nữa, hai người định khi nào kết hôn, Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh cũng kết thúc 5 năm yêu xa rồi, hai người các cậu cách nhau gần như vậy, thế mà đến bây giờ vẫn chưa kết hôn.
Cậu không muốn kết hôn, hay là cậu ấy không muốn?” Tề Duy Duy lại hỏi.
Cookie mấp máy môi: “Anh ấy, cho tới giờ anh ấy chưa từng đề cập đến chuyện kết hôn, dù gì mình cũng là con gái, nếu chủ động hỏi đến chuyện này…”
Tề Duy Duy chỉ chỉ Tưởng Nam Khanh: “Cậu học cậu ấy kìa, da mặt dày đến nỗi có thể so được với tường của Tử Cấm Thành luôn, mình nghe ông xã nhà mình nói, lúc đó cậu ấy mặc váy cưới đứng dưới cổng công ty, la hét muốn gả cho Mục Lăng Thành.”
Nói đến chuyện này, cả Tề Duy Duy và Cookie đều vô cùng thích thú, cùng nhau ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Nam Khanh đang rửa rau.
Tề Duy Duy: “Nam Khanh, cậu có thể nói cho bọn mình biết không, sao cậu có thể mặt dày làm được chuyện đấy vậy?”
Tưởng Nam Khanh vẩy vẩy tay, quay đầu lại: “Vốn dĩ lúc đầu mình nói chỉ ra nước ngoài 3 năm, kết quả là ở bên đó tận 5 năm.
Cậu nói xem trong lòng Mục