Sau kỳ nghỉ 1/5, nhịp sống vội vàng lại bắt đầu.
Đột nhiên Trần Thiếu Ngang trở nên rất bận rộn, ngày nào cũng đi làm thí nghiệm, thậm chí là chủ nhật cũng nhốt mình trong thư phòng, ngoại trừ lúc ăn cơm thì không ra ngoài.
Nửa đêm, lúc Khúc Kỳ đi ngủ, cô mơ màng cảm thấy anh ôm lấy cô.
Nhưng hôm sau mở mắt ra lại chẳng thấy bóng dáng anh đâu cả.
Hôm đó, lúc ăn sáng, Khúc Kỳ xé bánh mì trong tay, ngẩng đầu nhìn anh: “Sao gần đây anh bận thế, so với các hạng mục trước đây có vẻ bận hơn rất nhiều.”
Khúc Kỳ nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt anh, trong mắt đầy tớ máu.
Ròng rã cả một tuần anh không được nghỉ ngơi tử tế.
Làm cô rất đau lòng.
“Em cảm thấy không cần phải liều như vậy, sức khỏe của anh mới là quan trọng nhất.
Phòng thí nghiệm của anh nhiều thành viên như vậy, chẳng lẽ tất cả mọi người đều bận rộn giống anh hả?”
Trần Thiếu Ngang nhìn cô, cười: “Không sao, cũng sắp kết thúc rồi.”
“Vậy ngày mai thứ bảy, anh…”
Trần Thiếu Ngang áy náy nói: “Ngày mai anh còn có việc, em ở nhà một mình nhé, nếu em thấy khó chịu thì có thể tìm Tề Duy Duy đi dạo.”
Khúc Kỳ có hơi thất vọng, đã mấy ngày anh không dành thời gian cho cô rồi.
Nhưng mà cô biết làm thí nghiệm quan trọng hơn, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, vậy anh nhớ chú ý sức khỏe.”
Sau bữa sáng, Khúc Kỳ ngồi xe buýt đi đến trường.
Trên đường đi có nhận được cuộc gọi của Tề Duy Duy: “Ngày mai thứ bảy, cậu có muốn ra ngoài chơi không? Mậu Tuyết nói khó khăn lắm mới có thời gian, rủ chúng ta đi dạo phố cùng.”
Khúc Kỳ nghĩ đến chuyện ngày mai Trần Thiếu Ngang muốn tăng ca, liền dứt khoát gật đầu: “Được.”
Tề Duy Duy hơi ngạc nhiên: “Sao lại nhanh gọn thế? Không nghĩ đến chuyện hẹn hò với bạn trai nhà cậu nữa hả?”
“… Anh ấy còn có việc.”
“Khó trách.” Trong điện thoại truyền đến tiếng cười mập mờ của Tề Duy Duy.
Khúc Kỳ có hơi mất tự nhiên; “Mình cúp máy đây, ngày mai gặp.”
(EbookTruyen.Net)
Ngày hôm sau, lúc Khúc Kỳ vẫn đang mờ màng ngủ thì nhận được điện thoại của Tề Duy Duy: “Cậu dậy chưa?”
Không biết Trần Thiếu Ngang đã đi đâu, Khúc Kỳ dụi dụi mắt, sau khi nhìn đồng hồ, cô phàn nàn: “Mới 8h30 mà, đi sớm thế?”
“Mễ nhi nhà mình dậy sớm quá, mình vừa cho con bé ăn sáng xong, bây giờ ông bà nội qua trông, mình phải tranh thủ chứ sao.
Cậu chuẩn bị nhanh lên, Mậu Tuyết đang lái xe đèo mình đến chỗ cậu, sắp tới nơi rồi.”
Khúc Kỳ cựa quậy một chút rồi ngồi dậy.
Sao hai người này gấp gáp thế, có khi trung tâm thương mại còn chưa mở cửa ấy.
Nhưng mà dù gì cũng đang trên đường tới rồi, cô cũng không thể để hai người họ chờ lâu được, đành bất đắc dĩ đứng lên mặc quần áo, rửa mặt.
Cửa thư phòng đang đóng, chắc là Trần Thiếu Ngang đang làm việc.
Tối hôm qua cô quên nói với anh hôm nay muốn ra ngoài dạo phố, vì vậy liền đi tới gõ cửa.
Cửa không mở, nhưng có tiếng trả lời của Trần Thiếu Ngang: “Sao vậy em?”
“Ừm, Mậu Tuyết và Duy Duy tới đón em đi dạo phố.”
“Được, em cứ đi đi, nhớ ăn sáng đấy.
Anh có để trên bàn ăn đấy.”
“Vâng ạ.”
Đợi Khúc Kỳ ăn xong thì Quách Mậu Tuyết và Tề Duy Duy cũng đến.
Cô đeo túi xách đi ra ngoài, thấy xe của Quách Mậu Tuyết liền mở cửa ghế sau ra ngồi vào.
Tề Duy Duy ngồi ở ghế lái phụ, cô ấy xoay người lại, trêu chọc: “Ra ngoài đi chơi với chị em mà qua loa thế, trang điểm thì không, quần áo cũng mặc tùy tiện.”
Dạo này thời tiết đang nóng lên, Khúc Kỳ chỉ mặc đơn giản, áo thun, quần bò, giày trắng.
Khúc Kỳ xem thường: “Mình cảm thấy như này rất tốt mà.
Hơn nữa, lúc cậu alo mình, mình còn chưa dậy đâu, nếu như mình trang điểm rồi lại cẩn thận chọn quần áo thì các cậu sẽ phải chờ lâu đấy.”
Sau đó hỏi Quách Mậu Tuyết đang lái xe: “Hôm nay rảnh rỗi như vậy a?”
Quách Mậu Tuyết mặc áo khoác đen, buộc tóc đuôi ngựa.
Cô nghiêng đầu trả lời Khúc Kỳ: “Có một hoạt động bị hủy, mà hôm nay mình không có lịch trình gì khác nên muốn đi giải sầu một chút.”
Nhìn thấy vẻ mặt xinh đẹp của Quách Mậu Tuyết, Khúc Kỳ hơi ảo não: “Mình cảm thấy phải quay về trang điểm mới được.
Cậu với Tưởng Nam Khanh ăn gì mà đẹp thế.”
Tề Duy Duy liếc cô: “Bây giờ mới thấy hối hận hả? Muốn rồi.”
Khúc Kỳ đưa tay bóp bóp mặt Tề Duy Duy: “Mình cảm thấy mình không trang điểm cũng không kém cậu nhiều lắm, không sao, cứ để vậy cũng được.”
Tề Duy Duy: “…” Cậu mù hả? Nhìn kĩ lại đi trời!
Khúc Kỳ chuyển chủ đề: “Chúng ta đi đâu đây?”
“Mình vẫn chưa ăn sáng.” Quách Mậu Tuyết nói, “Hai người các cậu đi ăn với mình đi, sau đó đến trung tâm thương mai.”
Đợi Quách Mậu Tuyết ăn xong, ba người cùng đi đến trung tâm thương mại.
Quách Mậu Tuyết đội mũ lưỡi trai, mặc dù đã cúi thấp đầu, nhưng vẫn bị không ít fan nhận ra, đến mức cả đường đi ba người đều bị vây chặt.
Khúc Kỳ chưa thấy chuyện này bao giờ, bị dọa đến mức phải ôm lấy cánh tay Tề Duy Duy: “Mình không muốn đi chơi với cậu ấy nước đâu!”
Tề Duy Duy nhìn mấy người kia cứ chĩa máy ảnh vào họ, cô ấy nói với Khúc Kỳ: “Sáng nay mình còn rủ Nam Khanh đi cùng, kết quả là Mục Lăng Thành không cho.
Lúc nãy trên đường đi đón cậu, cậu ấy còn phàn nàn với mình, nói Mục Lăng Thành chuyện bé xé ra to.
Thật ra mình cảm thấy Mục Lăng Thành rất sáng suốt, cậu nói xem, Nam Khanh và Mậu Tuyết trông giống nhau như vậy, lỡ fan của Mậu Tuyết nhận nhầm người rồi vồ tới thì sao, cậu ấy lại đang bụng to, lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm thế nào?”
Khúc Kỳ nghĩ nghĩ, cảm thấy Tề Duy Duy nói có lý.
Một mình cô còn không thoát nổi, nói chi là Nam Khanh lúc này đang mang thai.
Quách Mậu Tuyết thấy mấy cô thì thầm, có chút tủi thân: “Này, hai người các cậu cứ vậy mình sẽ hoài nghi bản thân bị cô lập đấy.”
Tề Duy Duy và Khúc Kỳ cười xấu hổ, quét mắt qua những người kia.
Quách Mậu Tuyết quay đầu lại, cười tủm tỉm với fan, không biết mấy người họ nói gì, sau một lúc thì chào tạm biệt rồi rời đi.
Cuối cùng Quách Mậu Tuyết phải mua một chiếc khăn lụa che mặt lại, sau đó kéo Tề Duy Duy và Khúc Kỳ nhanh chóng thoát khỏi đám người.
Ba người đứng trên hành lang không có người thở hồng hộc, lúc đầu mới chạy, Khúc Kỳ còn không cảm thấy gì, nhưng bây giờ hai gò má lại hơi phiếm hồng: “Tuyết, sau này cậu đừng gọi mình đi đâu nữa, mình không đi với cậu đâu.”
Quách Mậu Tuyết cười xấu hổ: “Cậu đừng hẹp hòi như vậy mà, mình cũng không cố ý.
Được rồi được rồi, mình biết rất rõ mấy tiệm có quần áo đẹp, mình đưa hai cậu đi xem.”
Vào đến cửa hàng, Quách Mậu Tuyết bắt đầu điên cuồng chọn quần áo cho Khúc Kỳ và Tề Duy Duy.
Khúc Kỳ thấy cô ấy đưa cho mình một chiếc váy thì kinh ngạc: “Mình đâu nói là muốn mua quần áo.”
“Đi dạo phố mà không mua quần áo thì làm gì? Không phải lúc nãy cậu nói dạo này Trần Thiếu Ngang bận lắm, không thèm để ý tới cậu sao, vậy thì cậu phải mặc đẹp lên, chắc chắn cậu ấy sẽ để ý tới cậu ngay.”
Khúc Kỳ: “…”
Quần áo của tiệm này đẹp thì đẹp thật, nhưng lại rất đắt, tuy vẫn có thể trả được, nhưng Khúc Kỳ cảm thấy Trần Thiếu Ngang vất vả ngày đêm để kiếm tiền, cô không thể tiêu xài như vậy được.
Vì vậy, lúc Quách Mậu Tuyết đẩy cô vào phòng thay đồ, cô liền không chịu.
Quách Mậu Tuyết bất đắc dĩ thở dài: “Vậy coi như đây là quà mình tặng cậu có được không, khó lắm mới tìm được chiếc váy đẹp như vậy, sao có thể không mua chứ.” Nói xong, cô đưa váy cho nhân viên gói lại.
Khúc Kỳ bất đắc dĩ, đành vội chạy đi giành trả tiền.
Lúc thanh toán xong, cô thấy Quách Mậu Tuyết và Tề Duy Duy đang thì thầm cái gì đó.
Khúc Kỳ nghi hoặc đi tới: “Hai cậu đang nói gì đó?”
Tề Duy Duy cười: “Nói cậu mà mặc chiếc váy kia sẽ rất xinh!”
Khúc Kỳ nhìn cô ấy: “Vừa rồi cậu thử nhiều đồ lắm mà, sao không mua?”
Tề Duy Duy nhíu mày: “Dáng người của mình bây giờ thì mặc được gì chứ?”
____
Bởi vì vẫn còn sớm, ba người quyết định đi xem phim sau đó đi ăn trưa.
Buổi chiều thì đến nhà Tưởng Nam Khanh.
Tưởng Nam Khanh đã mang thai năm tháng, phần bụng đã lộ rõ.
Có lẽ là dạo này được Mục Lăng Thành vỗ béo, mặt cô tròn như ngọc, trông đầy đặn, xinh xắn, so với lúc trước còn quyến rũ hơn.
Tề Duy Duy thở dài: “Lúc mình mang thai Mễ nhi, tay chân đều sưng vù lên, mặt mũi cũng biến dạng.”
Quách Mậu Tuyết xoa xoa bụng Tưởng Nam Khanh: “Đó là bởi vì cháu trai mình ngoan hơn Mễ nhi nhiều.”
Tề Duy Duy bĩu môi.
Khúc Kỳ cũng ghé tai vào bụng Nam Khanh nghe thử, cô cảm giác bản thân vừa phát hiện một chuyện rất thần kì, hai mắt đều sáng rực.
Tưởng Nam Khanh thấy túi quần áo bên cạnh Khúc Kỳ, lấy ra xem thử, là một chiếc váy màu vàng nhạt, bên hông váy điểm xuyết vài viên pha lê nhỏ, trông rất lấp lánh.
“Váy này của Khúc Kỳ hả? Mặc cho mình xem thử đi.” Tưởng Nam Khanh nói.
Khúc Kỳ hơi ngượng ngùng: “Lúc đầu mình không định mua, là hai cậu ấy kích mình.”
Tưởng Nam Khanh cười: “Rất đẹp mà, cậu vào phòng thay ra cho mình nhìn đi.”
Khuôn mặt Khúc Kỳ đỏ bừng, nhưng mà dưới ánh mắt mong chờ của Tưởng Nam Khanh, cô vẫn cầm quần áo đi vào phòng ngủ.
Lúc Khúc Kỳ bước ra, ba người kia đang nói chuyện phiếm.
Tề Duy Duy chỉ vào TV: “Mậu Tuyết, cậu đắc tội với tổ tạo hình đấy hả, trông xấu thế.”
Quách Mậu Tuyết: “…”
Tưởng Nam Khanh quay đầu nhìn Khúc Kỳ.
Làn da cô trắng hồng, dáng người mảnh mai, bây giờ lại mặc chiếc váy lệch vai này khiến cô càng trở nên quyến rũ.
Mà
“Chị gái à, ánh mắt của chị cũng tốt đấy chứ.” Tưởng Nam nhìn Khúc Kỳ rồi nói với Quách Mậu Tuyết.
Quách Mậu Tuyết rất đắc ý: “Chuyện, cũng không nghĩ xem chị gái của em làm nghề gì, có khi còn phải thay mấy bộ quần áo trong một ngày cơ.”
Khúc Kỳ mặt mỏng, bị ba người nhìn chằm chằm có hơi ngại: “Mấy cậu nhìn cũng đã nhìn rồi, thi đi thay ra đấy.”
“Thay cái gì!” Tề Duy kéo cô lại, “Váy đẹp như vậy sao lại thay ra, cậu định để ở đáy tủ để nó mọc cây à?”
Khúc Kỳ: “…”
Tưởng Nam Khanh xoa cằm: “Mình nghĩ nên làm kiểu tóc khác, váy này không hợp với tóc đuôi ngựa, trông quê lắm.”
Quách Mậu Tuyết đứng lên: “Cái này đơn giản mà, để chị chải đầu cho Cookie.
Nam Khanh, lược nhà em để ở chỗ nào?”
“Không cần đâu, cũng không phải tham gia tiệc tùng gì, làm vậy phiền lắm.” Khúc Kỳ nhíu mày.
Tề Duy Duy nói: “Chúng ta cũng không có việc gì làm mà, chỉ giày vò cậu một chút thôi, cậu đừng hẹp hòi như vậy chứ?”
Giày vò một chút?
Khúc Kỳ không biết phải nói gì nữa, thôi bỏ đi, mọi người vui vẻ là được.
Quách Mậu Tuyết rất khéo tay, sau khi tết tóc lên, nhìn Khúc Kỳ trông nữ tính hơn nhiều.
Sau đó Tưởng Nam Khanh mang hộp đựng đồ trang điểm ra, đặt lên bàn trà: “Mình đang mang thai, không dùng được mấy thứ này, vẫn còn chưa unbox đâu.
Mọi người cứ dùng thoải mái đi.”
Lúc này, Khúc Kỳ chợt phát hiện ra gì đó, cô nhanh chóng phản ứng lại.
“Có phải các cậu giấu mình chuyện gì không?”
Cô nhìn Tề Duy Duy, Tề Duy Duy nhìn Tưởng Nam Khanh.
Tưởng Nam Khanh cười: “Thật ra bọn mình định tối nay ra ngoài ăn cơm, lúc đó ông xã nhà mình sẽ gọi Trần Thiếu Ngang đi cùng.
Cậu ăn mặc xinh đẹp vào, lát nữa cậu ấy nhìn thấy cậu sẽ rất kinh ngạc đấy.”
“Tối nay hả?” Khúc Kỳ ngây ra một lúc, “Nhưng anh ấy rất bận, chắc sẽ không đến đâu.”
“Sao cậu biết cậu ấy sẽ không đến, cậu ấy đã đồng ý rồi.” Tưởng Nam Khanh chớp mắt với, “Cho nên cậu phải mặc thật đẹp vào, để cậu ta sáng mắt lên?”
Khúc Kỳ đỏ mặt, lại cảm thấy lời giải thích này của Nam Khanh không đáng tin lắm, nhưng cẩn thận ngẫm một lúc, cô vẫn không biết vấn đề nằm ở đâu.
Quách Mậu Tuyết trang điểm rất nghiêm túc, lúc xong xuôi đã là 2 tiếng sau.
Cô ấy xoa xoa eo: “Bình thường mình chỉ cần 3 phút là giải quyết xong rồi, hiếm khi nào làm tỉ mỉ như này.”
Sau đó đưa gương cho Khúc Kỳ soi: “Thế nào, không tệ đúng không?”
Khúc Kỳ nhìn mình trong gương, lại hỏi Nam Khanh: “Thật sự chỉ là ăn một bữa cơm thôi hả? Nhưng sao các cậu ăn mặc đơn giản thế, mình như này cũng quá chói mắt rồi, không thoải mái lắm.”
Ba người còn lại quay đầu nhìn nhau.
Lúc này, điện thoại của Tưởng Nam Khanh vang lên, sau khi cô trả lời vài câu thì cúp máy.
“Sao rồi, bên kia xong chưa?” Quách Mậu Tuyết hỏi.
Tưởng Nam Khanh gật đầu: “Có thể đi rồi.”
“Vậy chúng ta đi thôi, đưa Cookie về.” Quách Mậu Tuyết đứng lên.
Khúc Kỳ vẫn đang mơ màng: “Rốt cuộc là các cậu muốn làm gì thế?”
Tề Duy Duy cười, bóp bóp mặt cô: “Bạn trai cậu chuẩn bị cho cậu một bất ngờ, mau đi xem thôi.”
Khúc Kỳ kinh ngạc.
Không phải anh nói mình rất ận sao, hơn nữa dạo này anh toàn tập trung làm thí nghiệm.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ đã bị mọi người kéo lên xe.
Khúc Kỳ và Tưởng Nam Khanh ngồi ở phía sau, cô khẩn trương nắm lấy tay Tưởng Nam Khanh: “Rốt cuộc là bất ngờ gì thế? Các cậu có thể tiết lộ với mình một chút không?”
Tưởng Nam Khanh nhìn đôi mắt long lanh nước của cô, cố nín cười: “Mình rất muốn nói cho cậu biết, nhưng mình lại không biết gì cả.”
Khúc Kỳ: “…”
Cô đang định hỏi Tề Duy Duy, Tề Duy Duy lập tức ngồi thẳng người lên: “Mình cũng không biết, chỉ nghe nói là bất ngờ, nào có ai biết trước bất ngờ chứ.
Nhưng mà Cookie này, đây là lần đầu tên khó hiểu kia nhà cậu làm chuyện lãng mạn này đúng không?”
Khúc Kỳ nghiêm túc suy nghĩ,