Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 13


trước sau

edit: Olwen

Du Hàn phát biểu xong, toàn bộ học sinh trong sân khôi phục lại tinh thần, bắt đầu vỗ tay.

“Đậu má quả nhiên là học thần, cho dù có nhiều người theo đuổi, lòng vẫn vững vàng, chỉ chú tâm vào học tập!”

“Anh Hàn thật trâu bò, anh Hàn thật lợi hại, anh Hàn chuẩn bị muốn xuất gia.”

“Tôi thấy nhiều nữ sinh tan nát cõi lòng rồi, thôi đi hãy cùng chăm chỉ học tập cùng anh Hàn…”

Có vô số lời nghị luận và tiếng cười phát ra ở từng khối, dưới khán đài, thầy chủ nhiệm mặt mũi tràn đầy nét vui mừng nhìn Du Hàn, kích động tháo kính xuống lau khóe mắt.

Biểu hiện của Du Hàn hôm nay.

Cảm động trời đất.

Ông đi lên khán đài, cầm micro lên, khen Du Hàn mãnh liệt:

“Các em nghe thấy chưa? Đây chính là lý do tại sao bạn ấy thi được hạng một còn các em thì ở hạng cuối đấy, đây chính là một mức độ hiểu biết cao, cũng hy vọng các em ghi nhớ bài phát biểu ngày hôm nay ở trong lòng, một lòng hướng đến học tập! Được rồi lễ chào cờ đến đây là kết thúc…”

Những hình vuông ban đầu ngăn nắp chỉnh tề lập tức tản ra như hạt cát rơi vãi, Bối Doanh Doanh cũng đi về lớp, người phía sau thở dài xúc động:

“Quả nhiên Du Hàn chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, bảo cậu ấy yêu sớm còn khó hơn bảo cậu ấy ăn shit.”

“…” Bối Doanh Doanh nghĩ, đây cũng tính là một phép ẩn dụ.

“Doanh Doanh, cậu cảm thấy hôm nay Du Hàn trên khán đài đẹp trai không?”

Cô sờ đầu: “Tớ cũng không để ý lắm, nhưng bài phát biểu của cậu ấy đặc biệt hay.”

“Cậu nghe lọt tai á?”

“Ừ, yêu sớm quả thực ảnh hưởng đến học tập.” Du Hàn nói rất đúng.

Ở phía xa Du Hàn không biết tại sao hắt hơi một cái.



Quay về lớp, Bối Doanh Doanh ngồi vào chỗ, thấy Tăng Đông với Lạc Phàm đến tìm Du Hàn:

“Anh Hàn làm em kinh ngạc thật đấy, hôm nay em tưởng anh lên đọc tên xong đi xuống cơ đấy.”

“Anh Hàn có phải hôm nay anh bị chủ nhiệm kề dao lên cổ, buộc anh phải đọc cái này?”

Du Hàn tựa lưng vào ghế, mở nắp bình nước, ánh mắt hơi mệt mỏi: “Tự nghĩ.”

“Mẹ nó vậy sao tự dưng anh phát biểu vấn đề này?”

“Không được?”

“Đương nhiên là có thể…”

“Về chỗ đi.” Du Hàn đuổi hai nam sinh đi, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía cô gái bên cạnh.

Cô giờ đang cầm một chiếc bánh sandwich nhỏ mang từ nhà đi, cắn miếng nhỏ, má hơi phồng lên, cô cắn mấy miếng, vô ý quay đầu nhìn Du Hàn, phát hiện cậu đang nhìn cô.

Mặt cô đỏ lên, lập tức quay mặt đi chỗ khác, nhanh tay lấy giấy lau nước sốt salad dính trên miệng…

Sao cậu lại nhìn cô, tướng ăn của cô quá xấu sao QAQ.

Mấy giây sau, cô phản ứng lại, mang hộp đồ ăn đến trước mặt cậu, nhìn cậu giọng dịu dàng nói:

“Cậu đói không, nếu có thì cũng ăn một cái đi.”

Nam sinh nhìn sandwich, lạnh nhạt cự tuyệt:

“Cậu ăn đi.”

Cô cười, lại cầm một cái, cô coi như cuộc trò chuyện kết thúc, ai ngờ cậu đột nhiên hỏi:

“Bữa sáng Tiêu Tử Mặc đưa cho cậu đâu, sao không ăn.”

Cô sững sờ một chút, bịa lý do: “Tớ không thích ăn bánh bao với sữa đậu nành.”

Nhưng không hiểu sao, cô luôn cảm thấy bữa sáng cậu ấy mang đến, khiến cô có quan hệ gì đó với cậu ấy, trong lòng tự nhiên thấy không thoải mái.

Thật ra cô cũng có thể cảm giác được một chút tâm tư của Tiêu Tử Mặc đối với cô.

Nhưng cô không muốn cùng cậu ấy có liên quan đến nhau.

Du Hàn đổi bút xong, thản nhiên nói: “Quan hệ của hai người rất tốt.”

Bối Doanh Doanh: “???”

Cô sờ đầu: “À… Là quan hệ bạn bè thôi, mọi người đừng có hiểu lầm.” Cô cũng không muốn các bạn xung quanh mỗi người nói một câu, đến lúc lại lan truyền tin đồn linh tinh.

Du Hàn gật đầu, quay đầu nhìn ra bầu trời trong vắt ngoài cửa sổ.

Nỗi buồn phiền trong lòng nhẹ nhàng tan biến.



Sáng ngày hôm sau, lão Trương mang bài kiểm tra hôm qua đến trả, không ngờ thầy chấm nhanh như vậy.

Tổ trưởng đi phát bài, tim của Bối Doanh Doanh đập nhanh, lo lắng đến mức bàn tay siết chặt thành nắm đấm, mắt nhìn chằm chằm vào tổ trưởng.

Du Hàn quay đầu liếc cô một cái: “Lo lắng như vậy?”

“Đương nhiên là lo lắng rồi… Tớ sợ lại không đạt.”

Cậu mím nhẹ môi dưới, trầm giọng an ủi.

“Không đâu.”

Tổ trưởng đi đến cuối lớp, đưa bài kiểm tra cho hai bọn họ, cô nhìn thấy bài thi của Du Hàn 100 điểm đỏ chót, quay lại nhìn bài mình “90” điểm!

“90 điểm, tớ vậy mà thi được điểm cao như này! Sao có thể chứ…” Cô kích động nhìn bài thi của mình, không thể tin nổi.

Nam sinh so với cô thì bình tĩnh hơn nhiều: “An tâm, xác suất cậu thi được 90 điểm vẫn cao hơn so với trúng xổ số.”

“Du Hàn, lần này may có cậu giúp, cảm ơn cậu nhiều!”

Cô như trút được gánh nặng, mặt mày rạng rỡ, cười đến nỗi mắt híp lại thành một đường nhỏ, giống như đứa trẻ được bố mẹ tặng quà.

Lão Trương đứng trên bục giảng bắt đầu nói:

“Trước khi vào lớp, thầy sẽ nói trước một chút về bài kiểm tra hôm qua. Bài kiểm tra lần này rất khó, chỉ có ba người trên 90 điểm, Du Hàn, Trương Thiên, và Bối Doanh Doanh. Mọi người cùng tuyên dương ba bạn học này một chút, không tệ, không tệ.”

Trương Thiên là đại diện môn Toán, Du Hàn là học thần, hai người họ thi trên chín mươi thì mọi người cũng chẳng thấy lạ.

Nhưng Bối Doanh Doanh… Là học sinh mới chuyển đến, vậy mà cũng trên chín mươi điểm?

Kỷ Diệu quay xuống, khiếp sợ nhìn Bối Doanh Doanh giơ ngón cái lên: “Cậu cũng thật lợi hại, vậy mà còn nói kém môn Toán.”

Cô ngượng ngùng cười, phát hiện có mấy bạn trong lớp đền quay đầu nhìn cô, vẻ mặt đầy sự ngạc nhiên, cũng có người nhìn với ánh mắt không tin nổi.

Cô hơi rủ mắt xuống, che đi khuôn mặt đang đỏ ửng.

Lão Trương nói tiếp: “Nhưng lần này, phần lớn điểm tập trung ở khoảng 60 – 80 điểm, nhiều bạn bình thường học tốt nhưng bài kiểm tra lại không phát huy được tốt lắm, các em cần phải chú ý một chút.” Thầy cầm thước hình tam giác gõ xuống bàn: “Còn có bạn điểm không đạt, các em tự nghĩ lại xem do nguyên nhân gì, đặc biệt phê bình một số người dưới 40 điểm, nữ sinh thì có Liễu Tuyết, Liên Lâm, hai em sau giờ học đến văn phòng gặp tôi. Nam sinh thì có Lý Vương Hạo, Tăng Đông, về sau mà tiếp tục chơi game không chịu học hành thì mai sau chỉ có đi làm phụ hồ, không phải thích đánh cái gì mà vương giả sao, rủ đồng nghiệp thành một đội rồi đi đánh KPL* là được rồi.”

*KPL (King Pro League): là giải game chuyên nghiệp đỉnh cao được Vương Giả Vinh Diệu chính thức tổ chức vào năm 2016. (Theo Google)

Cả lớp cười ầm lên, Bối Doanh Doanh tiến gần Du Hàn, nhẹ giọng:

“Không phải cậu bảo Tăng Đông đưa đề minh họa cho cậu sao, sau cậu ấy thi lại không đạt?”

Du Hàn dừng bút, giọng điệu bình thản giải thích:

“Do cậu ta ngốc.”

“…” Là thật sao.



Sau khi tan học, Bối Doanh Doanh hỏi: “Du Hàn, cậu đều ăn trưa tại căn tin trường à?”

“Ừ.” Cậu vẫn làm bài, mãi không nghe thấy câu nói tiếp theo của cô, sau đó ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt rối rắm cô, ngập ngừng không nói nên lời.

“Sao thế?”

Cô chớp chớp mắt, nắm chặt ngón tay:

“Tối nay tan học… Cậu có rảnh không? Tớ muốn mời cậu ăn cơm để cảm ơn cậu dạy tớ cách làm bài.”

Trong khoảng thời gian này cô học tiết tự học buổi tối ở trường, nên cơm tối vẫn tự giải quyết ở trường.

Đôi mắt đen của nam sinh rơi trên mặt cô, không nói gì, cô thấy phản ứng này của cậu, bối rối bổ sung:

“Chắc chắn không chỉ có hai chúng ta, tớ gọi thêm Kỷ Diệu, cậu gọi thêm Tăng Đông và Lạc Phàm đến, mọi người cùng nhau ăn sẽ rất vui.”

Cô cười nhẹ.

Nam sinh im lặng một lúc rồi trở lại bình thường: “Sao cũng được.”

“Vậy coi như cậu đồng ý, lúc đó cậu nhớ gọi thêm hai bọn họ nhé.”

Nam sinh cúi đầu, tiếp tục làm bài, ngón trỏ và ngón giữa đung đưa, cây bút đen vẽ những vòng cung trong không khí.

Thấy dáng vẻ ngầm thừa nhận của cậu, cô cũng vui vẻ mím môi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Cô đi vào phòng vệ sinh, đầu óc không nghĩ ngợi gì, đột nhiên nghe thấy hai nữ sinh nhỏ giọng nói chuyện ngoài của.

“Lần này bài kiểm tra môn toán sao cậu thi được 81 đấy?”

“Tớ cũng không biết, nhưng không cảm thấy lần này rất tốt sao? Nhiều người làm bài không đạt, một số người lại có điểm cao không thể tượng tượng được.”

“Đúng thế, Bối Doanh Doanh kia thi cũng được 90 điểm? Thật là lợi hại.”

“Không phải, cậu cảm thấy đấy chính là điểm thật của cậu ta sao? Cậu không
nghĩ xem bạn ngồi cùng bàn của cậu ta là ai…”

Cuộc trò chuyện của hai người từng câu từng chữ lọt vào tai cô.

Bối Doanh Doanh run lên, cảm thấy cổ họng nghẹn lại.

Cô đi ra ngoài, hai nữ sinh thấy cô lập tức giật mình, ngậm miệng lại.

Bối Doanh Doanh không nói gì, đi ra khỏi nhà vệ sinh, cô rửa tay, nghĩ lại những gì hai người họ nói, khẽ thở dài một tiếng.

Học tra* cho dù thi tốt, cũng rất khó để người khác công nhận.

*Học tra: Học cho có, điểm thấp (Theo Chủ Công Các)



Buổi chiều khi tan học, mọi người lục đục rời khỏi lớp đi về phía căn tin, Du Hàn nói mình phải mang tài liệu đến văn phòng trước, cô nói không thành vấn đề, ngồi chờ trong lớp.

Sau khi nam sinh xuống tầng, Bối Doanh Doanh dọn cặp, Kỷ Diệu quay đầu lại tiếc nuối nói với cô: “Xin lỗi Doanh Doanh, tối nay tớ không đi cùng mấy cậu được, lão Trương không phải bảo tối nay nộp bài kiểm tra sao? Tớ còn chưa làm.”

“… Không sao, chúng ta hẹn lại hôm khác vậy.”

Sau khi Kỷ Diệu rời đi, Bối Doanh Doanh ngồi ngẩn người trước bàn, lúc này có một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa đi đến, nữ sinh có nước da trắng trẻo, tên là Cố Anh, cô cầm bút và bài kiểm tra đi đến.

“Doanh Doanh, giờ cậu rảnh không?” Vẻ mặt tràn đầy mong chờ.

Cô gật đầu, Cố Anh nhanh chóng để bài kiểm tra trước mặt cô: “Tớ có thể hỏi cậu mấy bài không? Nhanh thôi, không làm mất thời gian của cậu đâu…”

“?!”

Bối Doanh Doanh từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên có người hỏi cô cách làm toán!

“Cậu ngồi đi ~” Bối Doanh Doanh nhường chỗ cho Cố Anh, Cố Anh hỏi cô mấy bài, Bối Doanh Doanh đều kiên nhẫn giảng cho cô.

“Cho nên đáp án cuối cùng là A, cậu hiểu chưa?”

Cố Anh gật đầu như giã tỏi: “Ok đã hiểu, cảm ơn cậu nhiều.”

Bối Doanh Doanh được khen đến mức sắc mặt hơi đỏ, vội nói không việc gì, Cố Anh đang muốn đứng dậy dời đi, phía trước bỗng truyền đến tiếng cười của mấy nữ sinh.

“Ồ, Cố Anh không phải cậu đang ở top 100 sao, vậy mà còn có vấn đề đi hỏi người khác? Thật hiếm có, bình thường không phải rất kiêu ngạo sao?”

Liên Lâm nhai kẹo cao su, hai tay ôm trước ngực đi đến, mái tóc đen lỏng lẻo, mặc áo sơ mi, cúc áo trước ngực đã cởi ra, trông có chút gợi cảm.

Bên cạnh cô là Liễu Tuyết, trên mặt hai nữ sinh đều mang theo nụ cười mỉa mai.

Cố Anh không ngừng nắm chặt bút trong tay, cúi đầu không nói gì.

Liễu Tuyết cười, lè lưỡi liếm nước bọt dính trên môi, giọng nói lạnh đi vài phần.

“Bọn tao nói chuyện với mày đấy, câm à?”

Bối Doanh Doanh nhìn sắc mặt của Cố Anh thay đổi, giống như cô thấy chính mình bị họ bắt nạt lần đó.

Vốn dĩ Liên Lâm với Liễu Tuyết đến đây để trêu chọc Cố Anh, cô ấy lại sống chết không nói lời nào, khẽ xì một tiếng chuẩn bị rời đi, lại nghe được một giọng nữ lạnh lùng:

“Cậu ấy không phải người đứng top 1, đương nhiên là có bài không hiểu, hỏi bài không phải việc rất bình thường sao?”

Hai người quay đầu, đối mặt với đôi mắt trong veo của Bối Doanh Doanh.

Cô đứng lên, đối mặt với ánh mắt của hai người họ, nói.

Cố Anh quay đầu nhìn Bối Doanh Doanh, vẻ mặt kinh ngạc, cô sợ đến mức ngay lập tức giữ chặt tay Bối Doanh Doanh, bảo cô đừng nói nữa.

Ngay cả Liên Lâm và Liễu Tuyết nhìn thấy dáng vẻ này của Bối Doanh Doanh, cũng ngạc nhiên cười: “Tao không nghe nhầm chứ, tiểu bạch thỏ bình thường không biết đánh mắng chửi người, nay lại dám nói thay cho bạn học?”

Trong lớp vẫn còn mấy bạn học, lúc này đều quay đầu nhìn lại.

Cố Anh vội vàng đứng lên, giữ chặt tay Bối Doanh Doanh: “Cậu đừng nói nữa, tớ không sao…”

Ngay từ lớp mười, Cố Anh đã cùng mấy người bọn Liên Lâm kết thù, Cố Anh bình thường cũng không ít lần bị bọn họ bắt nạt.

Bối Doanh Doanh quay đầu nhìn Cố Anh, đau lòng nắm tay cô, nói với hai người trước mặt:

“Đôi khi, không nói… không có nghĩa là sợ, chỉ là không muốn tốn nước bọt với mấy người không biết lý lẽ.”

Liễu Tuyết nghe vậy, nhướng mày: “Bối Doanh Doanh, đừng có mà quá đáng.”

Liên Lâm cười: “Hôm nay tôi cũng không có trêu chọc gì cậu, cậu vậy mà chủ động tìm đến cửa. Sao, gần đây ngồi cùng bàn với Du Hàn, thật sự cho rằng tìm được chỗ dựa à?”

Liễu Tuyết cúi đầu nhìn bài thì 90 điểm của Bối Doanh Doanh, mắt lộ ra vẻ khinh thường:

“Cậu nghĩ mọi người không nhìn ra điểm này từ đâu ra à?”

Hai người Liễu Tuyết và Liên Lâm hôm nay bị thầy phê bình, lúc này lòng đố kỵ đã bao trùm họ.

Bối Doanh Doanh ngẩn người: “Đây là tớ tự mình làm.”

“Tự mình làm? Lừa ai đấy? Chắc cậu nhìn lén bài của Du Hàn đúng không? Có học thần ngồi bên cạnh thật tốt, tùy ý nhìn lướt qua là biết được đáp án.”

“Tôi mà là cậu, nếu bài kiểm tra của tôi đạt, tôi sẽ lén lút vui vẻ, chứ không có mặt mũi để đi giảng bài cho người khác.”

“Các cậu đừng có nói lung tung, vừa rồi mấy cái Doanh Doanh giảng cho tớ đều đúng cả!” Cố Anh tức giận đến đỏ cả mắt.

Bối Doanh Doanh nhớ lại câu nói mà Du Hàn nói với cô vào buổi tối đưa đề cho cô, cảm giác cổ họng nghẹn lại, không biết phải phản bác như nào.

Cô quả thực đã biết “đáp án” từ trước.

Nhưng lúc cô vẫn còn đang suy nghĩ, đột nhiên cổ tay bị ai đó nắm chặt.

Cô quay đầu thấy Du Hàn sắc mặt lạnh như băng, đang lúc kinh ngạc, nam sinh nắm chặt cổ tay cô, kéo cô ra phía sau.

“Du Hàn…”

“Không phải nói không cần tốn nước bọt với những người không biết lý lẽ sao?” Nam sinh nhìn cô, giọng nói trầm tĩnh của cậu trong nháy mắt đã giúp cô thoải mái hơn.

Cô ngẩn người, sau đó nghe thấy cậu nói tiếp:

“Bản thân làm tốt là được, không cần giải thích với người khác.”

Liên Lâm với Liễu Tuyết nhìn Du Hàn đột nhiên xuất hiện, ngạc nhiên không nói nên lời.

Chỉ thấy một tay cậu nắm chặt cổ tay của cô, một tay khác nhấc cặp của cô lên, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía bọn họ, đôi môi mỏng khẽ mở:

“Đôi khi, tôi không hiểu mấy cậu lấy tự tin ở đâu ra để đi nói về điểm của người khác.”

“Người với người đều không giống nhau.”

“Có vài người cho dù ngồi cùng học bá, thi cũng chỉ được 40 hay 50 điểm.”

Liên Lâm, Liễu thuyết nhất thời bị nói cho á khẩu không nói được gì.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện