Mấy ngày đầu trở về chuyện nhà cửa La Ngữ Tịch phải sắp xếp lại, suốt thời gian qua Hạc Tư Đằng sống đơn giản đến mức ăn uống cũng qua loa, trong tủ lạnh và tủ đựng đồ khô gần như chẳng có gì.
Đáng nói chỉ cần La Ngữ Tịch ở nhà thì Hạc Tư Đằng cũng kiếm đủ cớ để ở lại, lúc cô ra ngoài anh cũng nhất quyết đòi đi theo.
Vì để Hạc Tư Đằng yên tâm đến công ty làm việc, La Ngữ Tịch phải nhờ bà Hạc sang ở cùng cô trong lúc không có anh bên cạnh.
Phải đến lúc tự tay lo cho gia đình riêng, La Ngữ Tịch mới nhận ra bản thân còn nhiều thiếu sót. Song song với đó là sự áy náy khi để Hạc Tư Đằng phải tự lập, trong khi cô biết rõ chàng thiếu gia như anh chẳng giỏi chăm sóc bản thân.
Chỉ mỗi việc sắm sửa đồ dùng sinh hoạt và thức ăn dự trữ đã ngốn hết của La Ngữ Tịch hết mấy ngày, kéo theo kế hoạch quay lại công ty làm việc của cô cũng bị trì trệ.
Sau mấy ngày tối mắt tối mũi làm bù giờ ở công ty, đến tận chiều tối thứ năm Hạc Tư Đằng mới hoàn thành công việc chồng chất của cả tuần. Tinh thần không tốt kéo theo thể lực của anh cũng bị xuống dốc, nhưng mỗi lần ngỏ ý với La Ngữ Tịch muốn được "bù đắp" liền bị cô lườm đến tóe lửa.
Hạc Tư Đằng cũng không ngờ được, đêm đó vì hiểu lầm mà mạnh bạo một lần, kết quả lại bị La Ngữ Tịch ghét bỏ suốt cả thời gian dài.
Khi Hạc Tư Đằng tan làm về đến nhà đúng lúc La Ngữ Tịch đang dọn cơm, anh bước đến gần ôm chầm lấy cô.
Hạc Tư Đằng vùi mặt vào cổ La Ngữ Tịch hôn hít sau ngày dài không gặp, hai bàn tay hư hỏng ôm trọn lấy mông cô dùng sức bóp.
La Ngữ Tịch lườm Hạc Tư Đằng một cái, không đẩy anh ra mà lên tiếng nhắc nhở: "Anh tắm đi rồi ăn cơm."
Hạc Tư Đằng giữ nguyên tư thế không đổi, cất giọng đòi hỏi: "Anh không muốn ăn chay."
Não bộ La Ngữ Tịch chưa kịp định hình câu nói của Hạc Tư Đằng, cô theo phản xạ tự nhiên bật ra đáp: "Em có nấu thịt cá cho anh mà."
Ngay lập tức, Hạc Tư Đằng bật thẳng người dậy nhìn chằm chằm vào vẻ mặt nghiêm túc của La Ngữ Tịch. Cho rằng cô cố ý lảng tránh, anh liền giận dỗi bỏ một mạch vào phòng không thèm nói tiếng nào nữa.
La Ngữ Tịch khó hiểu dõi mắt theo anh, giây trước giây sau liền quăng thắc mắc ra sau đầu.
Hạc Tư Đằng hậm hực trở về phòng, vừa vào trong đã bị nhiều túi giấy chất dưới sàn cạnh giường thu hút sự chú ý. Anh tò mò bước đến nghía xem, vừa mở túi đầu tiên đã phát hiện ra một thứ động trời.
Chiếc váy ngủ màu đen ngắn cũn cỡn, độ trong suốt gần như bằng không, đã vậy những đường cắt xẻ còn vô cùng táo bạo ở chỗ hiểm.
Hạc Tư Đằng giơ chiếc váy ra xa nhìn thật kỹ, trong đầu tự động liên tưởng đến những cảnh tượng cực kỳ đen tối. Thoáng chốc, từ mặt mũi đến hai tai anh đều đỏ lên vì xấu hổ.
La Ngữ Tịch thì ra chỉ giả vờ lạnh nhạt chuyện thân mật vợ chồng, thực chất đã sớm có ý đồ "thu phục" Hạc Tư Đằng. Anh mím môi cười ngại ngùng, tò mò lục xem những thứ khác.
Tìm thấy được những chiếc váy ngủ khác La Ngữ Tịch mua càng bỏng mắt hơn nữa, Hạc Tư Đằng cảm giác máu mũi của mình đang chảy ròng ròng, anh vội nhét đồ lại vào trong túi, chạy ào vào nhà tắm rửa mặt tĩnh tâm lại.
Muốn "làm chuyện lớn" trước tiên vẫn phải đợi La Ngữ Tịch ăn