Tô Điềm được Jason đưa đến một nhà hàng sang trọng, khách ra vào ăn mặc đều toát lên mùi vị có tiền. Ngay khi đến trước cửa, cô nàng đã lo lắng không muốn bước vào vì ý thức được bộ dạng bản thân không phù hợp.
Jason đi phía trước, lúc xoay đầu phát hiện Tô Điềm vẫn đứng yên tại chỗ. Anh ta quay ngược lại chỗ cô nàng đang đứng, thấy sắc mặt cô có chút không thoải mái, anh ta quan tâm hỏi: "Em làm sao vậy?"
"Tôi..." Tô Điềm lưỡng lự len lén ngẩng đầu nhìn Jason, ngập ngừng mải một hồi mới có thể nói nên lời: "Tôi không muốn vào chỗ này."
"Hả? Ồ." Jason khó hiểu gãi đầu, cuối cùng vẫn quyết định quay đầu đưa Tô Điềm đến một nhà hàng bình dân ăn trưa.
Tuy vẫn là nhà hàng nhưng không khí gần gũi hơn hẳn, Tô Điềm đến đây cũng thấy thoải mái hơn nhiều. Chọn một góc vắng người trên lầu, Jason để Tô Điềm tùy ý chọn món, nhưng cô nàng chỉ chọn hai, ba món đơn giản, cuối cùng anh ta vẫn phải gọi thêm để thể hiện sự rộng lượng và ga lăng.
Trong lúc chờ món được dọn lên, Jason lén lút quan sát Tô Điềm, nhân lúc cô nàng lơ đễnh liền nói thẳng vào trọng tâm mục đích: "Nghe nói, em lên đây để học đại học?"
Tô Điềm gật đầu, thành thật thừa nhận: "Dạ."
Đáp xong, nét mặt Tô Điềm thoáng lên tia buồn bã, tuy rằng không hỏi nhưng Jason hiểu được sự băn khoăn trong lòng cô nàng.
Thời gian ở dưới nhà của Tô Điềm, Jason đã được nghe cô nàng tâm sự nhiều chuyện, bao gồm cả quá khứ không trọn vẹn.
Thật ra, Tô Điềm không hề có máu mủ ruột thịt với nhà bác ruột của La Ngữ Tịch. Trước đây, gia đình Tô Điềm chỉ là hàng xóm cạnh nhà bác La Ngữ Tịch, nhưng một tai nạn xảy ra cướp mất cha mẹ Tô, để lại một mình Tô Điềm trơ trọi khi chỉ mới mười tuổi.
Vì có mối quan hệ thân thiết, bác ruột của La Ngữ Tịch quyết định nhận nuôi Tô Điềm, tuy nhiên việc mất cả cha lẫn mẹ trong một lần khiến cô nàng bị tổn thương tâm lý một thời gian dài, đó là lý do khiến việc học cũng bị trì trệ.
Tô Điềm vô tư hiện tại đã từng trải qua không ít tổn thương, Jason hiểu được nỗi đau, càng hiểu được tâm tư cô nàng giấu kín.
Và cũng chính vì hiểu, Jason dễ dàng nắm bắt được điểm yếu của Tô Điềm mà đưa ra lý lẽ thuyết phục: "Có phải, em vẫn đang lo lắng sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống chị em đúng không?"
Nét mặt Tô Điềm không giấu được sự ngạc nhiên, sau đó khẽ gật đầu nhẹ: "Mà... sao chú biết?"
Phản ứng của Tô Điềm hoàn toàn nằm trong dự đoán của Jason, anh ta hài lòng trong bụng, ngoài mặt vẫn nghiêm chỉnh tiếp lời: "Tôi cũng giống như em, sợ làm phiền đến người khác, nhất là những người đối xử tốt với mình. Huống chi, chị và anh rể em mới tái hợp, nếu em xen vào cuộc sống riêng tư của họ quả thật có chút không nên."1
Ngừng lại một chút, Jason trực tiếp bàn vào ý chính: "Sau khi cha mẹ tôi ly hôn, mười lăm mười sáu tuổi tôi đã tự lập đến nay, suốt cả chục năm nay đều lủi thủi một mình. Nếu em không chê, hai người bất hạnh như chúng ta có thể nương tựa nhau mà sống."1
Biểu cảm rầu rĩ của Tô Điềm sau câu nói của Jason liền hiện lên đầy sự hoài nghi, cô nàng