La Ngữ Tịch tức đến nghẹn họng, thật sự không nhìn nổi hai biểu tình vờ tội nghiệp một cách trơ trẽn của Hạc Tư Đằng và Jason nữa. Cô nhìn qua Tô Điềm vẫn luôn im lặng từ đầu đến cuối, thu lại cơn giận, nhẹ giọng hỏi: "Điềm, em không có gì để nói với chị sao?"
Tô Điềm thận trọng lén liếc trộm La Ngữ Tịch, tuy vẫn có hơi lo sợ về mức độ an toàn khi ở bên cạnh Jason nhưng đồng thời, cô nàng không muốn tiếp tục làm gánh nặng, mang đến phiền phức cho La Ngữ Tịch.
Nghĩ rồi Tô Điềm lắc đầu, điềm tĩnh đáp: "Em cảm thấy... chú Jason không có vấn đề, chú ấy cũng hứa sẽ không vượt quá giới hạn."
La Ngữ Tịch bỗng hừ lạnh, quay lại thái độ nghiêm khắc: "Nói đi, là anh rể em hay Jason dạy em nói những lời đó?"
Tô Điềm giật mình vội ngẩng mặt dậy, liên tục lắc đầu phủ nhận: "Không có đâu chị, em nói thật mà. Vả lại... vả lại chú Jason không xem em là phụ nữ để làm bậy đâu."
"Em đúng là một đứa trẻ." La Ngữ Tịch cười lạnh, giọng nói ngập mùi thuốc súng: "Vậy chị nói cho em biết bằng chứng sống, người anh rể em đang ngưỡng mộ ngày trước cũng từng mạnh miệng đòi ly hôn với chị nhiều lần, khi có cơ hội lại bám sống bám chết không buông đây này."
Hạc Tư Đằng: "..."
Jason: "Ha ha ha!"
Biểu tình của Tô Điềm thoáng chốc đã hiện lên sự dao động dữ dội, Jason ngửi được mùi của nguy cơ thất bại, hồi hộp lén đưa mắt nhìn qua Hạc Tư Đằng.
La Ngữ Tịch vẫn nhìn thẳng vào Tô Điềm, lần nữa nhẹ nhàng hỏi lại: "Điềm, nói thật lòng cho chị biết, em muốn đến sống với chị, hay là Jason?"
Tô Điềm cúi thấp đầu, hai mắt long lanh ngập nước, những ngón tay đang đặt trên đùi bấu víu vào nhau.
Jason liếc thấy phản ứng của cô nàng, anh ta không nhịn được lên tiếng trước, thôi không đùa mà nghiêm túc trở lại: "Ngữ Tịch, em đừng làm khó Tô Điềm nữa. Em ấy cũng không còn nhỏ, dĩ nhiên đủ hiểu và biết ngại khi xen vào cuộc sống riêng tư của em và Tư Đằng."
Ngừng một chút, Jason thở ra mới tiếp lời: "Phải,