Ngày một tháng năm của ba năm trước, La Ngữ Tịch cùng Hạc Tư Đằng bước lên lễ đường không một chút cảm tình với đối phương, cũng không hề có bất kỳ sự vui vẻ nào.
Nhưng ngày một tháng năm của hiện tại, cả hai đã cùng nhau đón thêm hai thành viên mới về với tổ ấm sau hơn hai tuần chờ đợi.
Bé trai ra trước được đặt tên Hạc Tư Khanh, bé gái ra sau được đặt tên Hạc Ngữ Hàm.
Thời khắc được tự mình bế con trên tay, Hạc Tư Đằng cảm thấy vô cùng tự hào, anh có vợ giỏi giang, có cả hai đứa con đáng yêu, những vất vả khổ sở trước đó trải qua đều không còn đáng kể.
Ông bà Hạc trước có mỗi con trai nên mê cháu gái, cha mẹ La trước có mỗi con gái nên mê cháu trai, vì vậy hai bên ông bà chia nhau ôm cháu. Hạc Tư Đằng và La Ngữ Tịch mỗi khi được bế con thì chỉ giống như được hưởng ké.
Hôm em bé được được đưa ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, Tô Chân Vũ cùng Jason và Tô Điềm có ghé đến thăm. Không cần hỏi đến, người ghen tỵ nhiều nhất chỉ có Jason, có điều Tô Điềm vẫn đang đi học, anh ta không thể manh động.1
Khi sức khỏe em bé ổn định được xuất viện về nhà, ngay cả phòng riêng ở nhà ông bà Hạc cũng đã được chuẩn bị. Nhưng em bé vẫn còn quá nhỏ, hiện tại vẫn phải ở cạnh mẹ.
Con được ông bà nội ngoại chăm, Hạc Tư Đằng dành thời gian dư dả để lo cho La Ngữ Tịch. Từ việc nhỏ đến việc lớn đều tự tay anh làm lấy, bởi anh không muốn trở thành kẻ vô giá trị ngay chính trong gia đình riêng của mình.
Buổi tối ngày ra viện, sau khi La Ngữ Tịch cho con uống sữa và dỗ ngủ xong, Hạc Tư Đằng thay tã rồi quấn chũn cho em bé, sau đó mới bế đặt vào nôi.
Lúc Hạc Tư Đằng ôm Tư Khanh hôn một cái, cậu nhóc vẫn ngủ say không phản ứng. Thế nhưng khi anh ôm hôn Ngữ Hàm, cô bé lại nhoẻn miệng cười dù đang ngủ.
Hạc Tư Đằng mỗi lần bế con gái lên sẽ không muốn đặt xuống, bởi động một chút cô bé đều cười, không giống như Tư Khanh chọc thế nào cũng khiến anh có cảm giác bị con trai ghét bỏ.
Đặt hai em bé vào hai nôi cạnh nhau, Hạc Tư Đằng không giấu được hạnh phúc trên mặt. Vì ngay chính anh cũng không ngờ được cuộc sống anh đang có quá mức hoàn mỹ, nhiều lúc còn ngỡ hơn cả nằm mơ.
Trở về giường, Hạc Tư Đằng ngồi xuống bên cạnh La Ngữ Tịch, nhướng người qua hôn lên môi cô một cái rồi lại dựa đầu vào vai cô, bắt đầu tủi thân than thở: "Kỷ niệm ngày cưới đầu tiên có thể đón cùng nhau lại không thể làm gì."
La Ngữ Tịch hoàn toàn hiểu ý, vẫn cố tình hỏi: "Làm gì là làm gì?"
Hạc Tư Đằng bỗng ngồi thẳng dậy, khoé môi hơi cong lên, hào hứng đáp: "Không phải anh đòi hỏi đâu, nhưng ba tháng nữa em phải đền bù cho thoả đáng."
"Trong lúc em mang thai anh cũng tự xử rồi mà, sao giờ lại nhịn?" La Ngữ Tịch từ tốn nói, ánh mắt không rõ vô tình hay cố ý lại hạ xuống hạ thân của Hạc Tư Đằng.
"Nhưng đâu có giống..."
La Ngữ Tịch chần chừ ngước mắt nhìn Hạc Tư Đằng, trong đầu không nghĩ nhiều, trực tiếp hỏi thẳng: "Vậy... giờ em giúp anh nhé?"
Tưởng chừng Hạc Tư Đằng sẽ mong đợi đồng ý, nhưng trái với tưởng tượng của La Ngữ Tịch, anh kiên định lắc đầu từ chối: "Không cần, anh