Sau khi về phòng cất đồ đạc, Hạc Tư Đằng và La Ngữ Tịch trở xuống nhà ăn cơm chiều. Vì vẫn còn cay vụ đánh úp, cách anh nhìn cô vừa muốn động thủ vừa như phải tự dặn lòng phải kiềm chế.
Trên bàn ăn ngoài Hạc Tư Đằng và La Ngữ Tịch ra chỉ có bà Hạc, ông Hạc có hẹn với bạn cũ nên không về ăn cơm cùng gia đình.
Tuy La Ngữ Tịch được đường hoàng cưới vào nhà nhưng trong mắt bà Hạc, cô vẫn là loại con gái mặt dày đeo bám, thêm nữa vụ việc xảy ra lúc sáng và khi nãy ngoài sân đã khiến bà quên đi việc làm cô bị thương tối qua.
Thái độ bà Hạc dành cho La Ngữ Tịch là tận cùng của sự khinh thường, ghét bỏ đến mức chẳng thèm liếc mắt đến. La Ngữ Tịch đối với bà Hạc không quá để tâm, bởi mục đích cô vào nhà họ Hạc làm dâu là trao đổi thỏa thuận với ông Hạc, giúp Hạc Tư Đằng nên người.
Không rõ do La Ngữ Tịch quá nhạy cảm hay đòi hỏi nhiều, cô để ý đồ ăn đầy khắp bàn nhưng những món trước mặt cô nếu không phải là món khô khan cũng là món phủ dày lớp dầu mỡ.
Giữa lúc La Ngữ Tịch còn đang cầm đũa ngẩn người ra, tiếng quát lớn của Hạc Tư Đằng bỗng vang ầm bên tai: "Dì bếp!"
Ngay lập tức, người phụ nữ trung niên ngoài năm mươi từ trong bếp vội nhanh chân đi ra, sắc mặt căng thẳng dạ thưa: "Vâng, cậu gọi tôi?"
Hạc Tư Đằng chỉ tay về đĩa thức ăn trước mặt La Ngữ Tịch, giọng nói lộ rõ sự bất mãn: "Cái gì đó?"
"Dạ..." Dì bếp lo sợ cúi đầu lén nhìn qua bà Hạc bằng ánh mắt cầu cứu, ngập ngừng mãi không trả lời được thêm chữ nào.
Bà Hạc ngồi đối diện anh ung dung hạ đũa trong tay xuống, dùng giọng điệu mỉa mai nói thay cho dì bếp: "Có gì đâu mà con lớn tiếng như vậy? Nhà nó trước đây chắc chắn chưa từng ăn những món chúng ta thường ăn, không chừng khô cá đó đã mắc tiền hơn thứ nó từng ăn."
Ấn đường Hạc Tư Đằng nhíu chặt lại, anh lo La Ngữ Tịch kể lại với ông Hạc là một chuyện, nhưng chuyện sức khỏe cô không tốt, lúc ở công ty còn bị hạ đường huyết, về đến nhà lại bị bà Hạc chèn ép cho ăn những món không có dinh dưỡng, nếu anh là cô chắc chắn cũng không nuốt nổi.
Hạc Tư Đằng hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đẩy đĩa cá khô cùng đĩa rau đầy dầu mỡ qua chỗ trống, sau đó bưng những đĩa đồ ăn trước mặt anh và bà Hạc chuyển qua cho La Ngữ Tịch, hạ giọng kiên nhẫn nói với dì bếp: "Nấu cái khác cho mẹ tôi đi."
Dì bếp vội vàng gật đầu rồi quay lại trong bếp, bà Hạc kinh ngạc tức muốn bốc hỏa nhìn con trai cưng bênh vực người ngoài. Bà cố ý đập mạnh tay xuống bàn với dụng ý dằn mặt, La Ngữ Tịch chẳng có lý do gì để sợ bà, mà ngay cả Hạc Tư Đằng cũng tỏ thái độ không hài lòng với chính mẹ của mình.
Không muốn La Ngữ Tịch đợi lâu, nếu không lát nữa đói sẽ tiếp tục bị hạ đường huyết, Hạc Tư Đằng ngồi cạnh lên tiếng thúc giục: "Ăn nhanh đi." . ngôn tình ngược
Thấy được một Hạc