Hạc Tư Đằng vừa bước ra khỏi cửa đã bắt gặp La Ngữ Tịch ngã khuỵu trên sàn trước cửa thang máy, bên cạnh Tô Chân Vũ đang muốn giúp đỡ cô dậy, cả hai đều xoay lưng về phía bên này.
Thoắt một cái Hạc Tư Đằng đã phóng ào đến, hành động vô thức đẩy tay Tô Chân Vũ đang vòng ôm vai La Ngữ Tịch ra. Anh quỳ một chân xuống sàn, kéo cô về phía mình, lúc này mới phát hiện sắc mặt mệt mỏi của cô vừa nãy đã chuyển sang tái nhợt.
Hạc Tư Đằng không kịp nghĩ ngợi, vội vàng bế La Ngữ Tịch lên, quay sang thúc giục Tô Chân Vũ đang bất động một chỗ: "Nhấn nút thang máy."
Tô Chân Vũ nhanh chóng đứng lên bước đến nhấn nút thang máy, sau đó đứng gọn qua một bên dõi mắt theo Hạc Tư Đằng bế La Ngữ Tịch đi. Đợi cánh cửa đóng lại, khóe môi cậu ta nhếch lên, miệng lẩm bẩm: "Tưởng thế nào, hóa ra vẫn biết bản thân có vợ."
Đưa La Ngữ Tịch đến bệnh viện, Hạc Tư Đằng ngồi đợi bên ngoài phòng cấp cứu, đầu óc nhất thời rối lên. Thật sự, đây là lần đầu tiên anh gặp phải trường hợp này, vậy nên ngoài việc giao cô cho bác sĩ thì anh không biết phải làm thế nào nữa.
Song song cùng thời điểm, trong công ty lại được dịp bàn tán xôn xao khi chính mắt bắt gặp Hạc Tư Đằng bế La Ngữ Tịch. Chẳng mấy chốc, tin tức truyền đến tai ông Hạc, ông đứng chắp tay sau lưng nhìn ra quang cảnh bên ngoài cửa sổ sát sàn tại văn phòng, ánh mắt trở nên thâm sâu khó dò.
Tại bệnh viện, Hạc Tư Đằng đợi trước cửa phòng cấp cứu một lúc lâu, vừa thấy bác sĩ từ trong bước ra, anh nhanh chân bước đến gần, vội hỏi: "Cô ấy sao rồi?"
Vị bác sĩ trung niên tháo một bên dây đeo của khẩu trang ra, hỏi ngược lại: "Anh là người nhà của bệnh nhân sao?"
"Phải!" Hạc Tư Đằng dứt khoát đáp.
Vị bác sĩ chợt thở dài một hơi, từ tốn giải thích: "Cũng không có gì quá nghiêm trọng, là do bệnh nhân lao lực quá sức mới dẫn đến thể lực suy yếu. Người nhà chú ý chăm sóc cho bệnh nhân chu đáo, nếu để tình trạng trên kéo dài quá lâu có thể gây nguy hiểm về sau."
Thái độ của vị bác sĩ này đối với Hạc Tư Đằng tỏ ra thành kiến, nhưng cũng không xen sâu quá nhiều vào chuyện gia đình của người khác. Riêng bản thân Hạc Tư Đằng cũng nhận ra ánh mắt của người đối diện dành cho mình, bỗng chốc anh có cảm giác hổ thẹn với lương tâm.