Từ khách sạn tổ chức tiệc cưới trở về biệt thự, tài xế riêng của nhà đổ xe ngay trước bậc thềm vào nhà trong sân.
Gả vào nhà Hạc Tư Đằng, La Ngữ Tịch đích thực trở thành nàng dâu hào môn, sống trong nhà cao cửa rộng, đi đến đâu cũng có người đưa kẻ rước.
Chỉ tiếc rằng, khi nhìn thấy ngôi biệt thự nguy nga tráng lệ đó, La Ngữ Tịch lại chẳng cảm thấy thích thú hay vui vẻ. Bởi cô biết trước, sống trong cơ ngơi rực rỡ ấy sẽ chẳng có hơi ấm gia đình, cũng sẽ chẳng có cha mẹ chờ cơm mỗi tối.
Xe dừng lại, ở ghế sau Hạc Tư Đằng mở cửa xuống xe trước, vừa liếc mắt thấy La Ngữ Tịch định xuống theo liền cố ý đóng rầm cửa lại.
“Aii...”
Cửa xe đập thẳng vào trán, La Ngữ Tịch đau đớn thốt lên một tiếng, ôm trán trừng mắt nhìn vẻ mặt nhởn nhơ đắc ý của Hạc Tư Đằng bên ngoài qua cửa sổ.
Chọc tức thành công, Hạc Tư Đằng cười đểu dán mặt vào cửa kiếng trêu ngươi La Ngữ Tịch. Cô im lặng nhìn anh, bất ngờ đẩy mạnh cửa khiến Hạc Tư Đằng không kịp trở tay ngã ngửa xuống đất.
Ăn miếng trả miếng với Hạc Tư Đằng, khiến anh tức đến nổ mắt cũng không phản kháng được, La Ngữ Tịch thản nhiên nhếch môi kiêu ngạo, bỏ mặc anh nằm chổng vó trên đất mà đi thẳng vào nhà.
Vì để kìm kẹp Hạc Tư Đằng, ông Hạc vẫn chưa đồng ý việc cho anh ra ngoài sống riêng. Chính vì vậy, dù có kết hôn thì Hạc Tư Đằng và La Ngữ Tịch vẫn phải sống cùng cha mẹ anh.
Đã qua chín giờ tối, ông Hạc sau ngày tiếp khách tại hôn lễ của Hạc Tư Đằng đã đủ mệt, vì thế ông đã đi nghỉ từ sớm. Thêm nữa, độ tuổi gần bảy mươi của ông hiện tại cũng đã cao không tiện thức khuya.
Ngày xưa mẹ Hạc Tư Đằng đến với cha anh khi ông Hạc ly hôn vợ cũ, tuổi ông lúc đó đã khá lớn, còn bà nhỏ hơn ông đến tận hai mươi tuổi. Bản thân bà Hạc là cựu người mẫu có tiếng nên rất biết cách săn sóc vẻ bề ngoài, dáng vóc tươi trẻ hiện tại đều nhờ chăm sóc hàng ngày nên khác xa độ tuổi năm mươi.
Sau khi trở về từ hôn lễ, bà Hạc vẫn còn chờ cửa Hạc Tư Đằng. Ngồi trong phòng khách, bà mặc đồ ngủ lụa phi bóng màu hồng cánh sen, thanh tao thưởng thức chén