Cứ tưởng sóng yên biển lặng, cuộc sống từ nay trở đi sẽ có thể nhẹ nhàng, nhưng buổi tối ông Hạc trở về không lâu đã gọi La Ngữ Tịch đến thư phòng nói chuyện.
La Ngữ Tịch hiểu rõ, ông Hạc tìm cô chắc chắn đều liên quan đến Hạc Tư Đằng.
Lúc La Ngữ Tịch bước ra khỏi phòng máy, Hạc Tư Đằng đang nằm sấp trên giường chơi game, hoàn toàn không để ý đến xung quanh.
Cô lặng lẽ ra khỏi phòng, men theo lối hành lang đến thư phòng ông Hạc nằm cùng của dãy.
Đến trước phòng, La Ngữ Tịch gõ cửa, được ông Hạc đồng ý mới mở bước vào.
Bên trong, ông Hạc mặc đồ ngủ ngồi ở bàn làm việc, dưới lớp mắt kính lão vẫn thấy được sự ưu phiền khắc sâu trên nét mặt.
La Ngữ Tịch bước đến gần, chủ động mở lời: "Cha gọi con ạ."
"Con ngồi đi." Ông Hạc đáp một tiếng, đợi La Ngữ Tịch ngồi xuống ghế trước bàn làm việc mới tiếp lời: "Tin tức mới nhất vừa nãy, con xem qua chưa?"
La Ngữ Tịch ngơ ngác, thành thật lắc đầu: "Vẫn chưa ạ."
Ông Hạc không nói gì nữa, bỗng vươn tay nhấp vào chuột trái trên bàn. Ngay lập tức, âm thanh phát ra từ loa máy tính vô cùng rõ ràng.
La Ngữ ngẩn người lắng nghe, đoạn âm thanh đang phát ấy lại cuộc nói chuyện giữa bà Hạc và Hạc Tư Đằng về việc muốn anh mau chóng ly hôn cùng cô.
Sau khi đoạn âm thanh kết thúc, ông Hạc từ tốn lấy tờ đơn ly hôn in sẵn đưa về phía La Ngữ Tịch, ẩn ý nói: "Có thể tàn nhẫn bao nhiêu thì cứ ra tay, cha cho phép con toàn quyền quyết định."
La Ngữ Tịch giơ hai tay cầm lấy tờ đơn, khẽ gật đầu: "Dạ, con hiểu rồi."
Rời khỏi thư phòng, La Ngữ Tịch mang đơn ly hôn về phòng, dùng giấy viết điền một số thông tin quan trọng, cuối cùng ký tên mới mang đi tìm Hạc Tư Đằng.
Đến cạnh giường, La Ngữ Tịch chồm người đánh vào cổ chân Hạc Tư Đằng. Anh giật mình bật ngồi dậy, hoang mang nhìn về cô, tháo một bên tai nghe không dây xuống, cộc lốc hỏi: "Gì?"
La Ngữ Tịch không đáp, trực tiếp đưa đơn ly hôn cho Hạc Tư Đằng. Anh nhíu mày khó hiểu cầm lấy xem, nét mặt thoáng chốc trở nên đầy kinh ngạc.
Hạc Tư Đằng tháo luôn tai nghe còn lại ném qua một bên, nhìn thẳng vào La Ngữ Tịch, dù đang vui mừng vẫn không quên thận trọng dò hỏi: "Cha tôi đồng ý cho chúng ta ly hôn? Cô cũng đồng ý ly hôn?"1
La Ngữ Tịch gật nhẹ đầu: "Anh ký đi, hết một tuần nữa, anh thay đổi tốt, chúng ta nộp đơn ra toà."
Nói rồi cô nhanh chóng xoay người đi, nửa chừng chợt dừng bước xoay đầu lại nhắc nhở: "Tôi giữ lời hứa không lấy tài sản của anh, trả tự do cho anh. Anh cũng nên giữ lời hứa, học cách làm người tử tế."
Dứt lời, La Ngữ Tịch xoay người quay lại phòng máy tiếp tục công việc dở dang. Hạc Tư Đằng ngồi ngây ngốc trên giường dõi mắt theo, đợi đến khi cánh cửa đóng lại mới cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay.
Tuy ý muốn đã gần sát vạch đích, nhưng Hạc Tư Đằng lúc này lại có chút lưỡng lự. Dù anh không thích La Ngữ Tịch, có