Đường đường là mẹ đẻ, hơn hai mươi mấy năm nuôi dạy con trai nghe lời, vậy mà Hạc Tư Đằng vừa lấy La Ngữ Tịch không bao lâu thì đã quay ngược lại ám chỉ, trách móc vì bà Hạc nên mới khiến anh trở thành kẻ vô dụng.
Sau khi Hạc Tư Đằng lên lầu, bà Hạc vẫn còn thở ra hậm hực khó chịu, thế nhưng vừa thấy chén chè dưỡng nhanh do chính tay con trai nấu, cơn giận trong bà liền vơi đi một nửa.
Cầm lấy chén chè lên ăn thử một muỗng, bà Hạc vừa cảm nhận được mùi vị liền nhăn nhó mặt mũi, phun thẳng phần chè vừa ăn ra: "Khó ăn quá!"
Bận rộn cả buổi chiều mới mang đồ về đến nhà riêng, trong lúc La Ngữ Tịch giúp Hạc Tư Đằng xếp quần áo vào tủ, anh thực hiện lời hứa nấu cơm cho cô.
Việc chuyển nhà ra riêng xem như đã ổn thoả, vấn đề khiến Hạc Tư Đằng phải bận tâm chính là chỗ ngủ.
Dĩ nhiên Hạc Tư Đằng không thể để bản thân quá sỗ sàng, lúc đó La Ngữ Tịch sẽ cho rằng anh muốn leo lên giường cô. Thế nên, anh chỉ còn cách chờ đợi đến ngày cô tự nguyện leo lên giường anh.
Nhưng nghĩ bao giờ cũng dễ, đêm nằm xuống, Hạc Tư Đằng trằn trọc một lúc lâu vẫn không ngủ được, trong lòng luôn tò mò La Ngữ Tịch đang làm gì.
Trái lại, không có Hạc Tư Đằng chiếm chỗ, một mình La Ngữ Tịch nằm một giường vô cùng thoải mái. Hơn nữa, không có anh cũng không cần bật máy lạnh, ngủ trong nhiệt độ phòng thông thường cô khỏi cần phải mặc kín và đeo vớ lúc ngủ.
Cả ngày vận động thân thể, cộng với việc buổi sáng bị cảm nhẹ nên đến tối La Ngữ Tịch bắt đầu cảm thấy nhức mỏi. Uống thuốc cảm xong, cô liền lên giường ngủ để dành sức cho ngày mai đi làm lại.
La Ngữ Tịch vừa ngủ thiếp đi không lâu, phần đệm sau lưng bỗng chuyển động, dù rất nhẹ nhàng nhưng cô vẫn dễ dàng cảm nhận được.
Mi mắt La Ngữ Tịch hơi hé mở, đầu óc mơ màng sắp rơi vào cơn say dần dần tỉnh.
Hơi nóng phả lên gáy của La Ngữ Tịch, chăn cô đang đắp bị giở lên rồi lại hạ xuống, giây tiếp theo ở eo lại có cánh tay nặng trịch gác lên.
La Ngữ Tịch khôi phục lại được ý thức, từ hôm Hạc Tư Đằng hôn trộm cô ở bệnh viện, cô đã biết anh nảy sinh suy nghĩ đặc biệt. Chỉ có điều La Ngữ Tịch không ngờ tới, mất vài ngày cô đã có thể thay đổi được anh.
Hoặc cũng có thể, dục vọng đã làm anh mờ mắt.
Trong lúc La Ngữ Tịch còn đang nghĩ tới chuyện nhạy cảm thì hành động nhạy cảm thật sự xảy ra với cô.
Phần mông và chân của La Ngữ Tịch bị áp sát gọn ghẽ từ phía sau, dù cho cách vài lớp vải thì cô vẫn cảm giác được một thứ gì đó "cộm cộm" chọc ở mông mình.
La Ngữ Tịch cố phân dời sự chú ý, bỗng nhiên bàn tay đang gác trên người cô chuyển động, những ngón tay của Hạc Tư Đằng vô tình chạm vào chân ngực chỉ