Nói xong Hạc Tư Đằng cất bước định rời đi cùng Jason, cùng lúc La Ngữ Tịch bất ngờ chủ động nắm tay anh, trên mặt không để lộ ra bất kỳ biểu cảm nào khác.
Jason dùng ánh mắt ra hiệu cho Hạc Tư Đằng, có ý phản đối đưa La Ngữ Tịch đi cùng. Có điều anh không thể kháng cự được ý cô, vậy nên chỉ còn cách đưa cô theo.
La Ngữ Tịch biết có chuyện nhưng chưa thể đoán được cụ thể là chuyện gì, bởi sắc mặt của Jason khi Hạc Tư Đằng quyết định đưa La Ngữ Tịch theo trở nên sa sầm khó xử.
Vào thang máy lên tầng trên của khách sạn, Jason đi trước dẫn đường. Đến một phòng VIP ở gần cuối dãy hành lang, Jason là người gõ cửa.
Rất nhanh, bên trong có người mở cửa nhưng lại là một vệ sĩ mặc vest đen. La Ngữ Tịch sớm hiểu ra được vấn đề, linh tính mách bảo có chuyện chẳng tốt lành.
Người vệ sĩ ngay khi vừa thấy La Ngữ Tịch liền giơ tay sang ngang muốn chặn lại, Hạc Tư Đằng không nhanh không chậm lên tiếng: "Cô ấy là vợ tôi."
Xác nhận được danh tính, người vệ sĩ mới hạ tay đang chắn cho cả ba vào trong.
Cánh cửa đóng lại, không gian yên tĩnh được cách âm tốt cũng không ngăn được những âm thanh hỗn tạp phát ra từ gian phòng ngủ riêng.
Đứng bên ngoài phòng khách, bên trong phòng đang đóng cửa thấp thoáng tiếng cười đùa của người đàn ông trung niên và các cô gái trẻ.
Nhận thức được tình hình thực tế, La Ngữ Tịch khó tránh hoảng hốt trong lòng, cơ thể tự động nép sát sau lưng Hạc Tư Đằng.
Như đọc được những dòng suy nghĩ lo lắng trong La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng buông tay đang nắm tay cô ra, ôm thắt lưng cô kéo ngồi xuống một đầu ghế sofa dài.
Sau khi được vệ sĩ thông báo, người đàn ông trung niên bên trong phòng ngủ riêng bước ra, trên người chỉ khoác hờ áo choàng ngủ của khách sạn.
Người đàn ông ít nhất cũng ngoài năm mươi, bụng phệ hay đầu hói đều có, quan trọng nhất chính là ánh mắt thiếu đứng đắn cùng tiếng cười dê đê tiện.
Ông ta vừa thấy sự xuất hiện của La Ngữ Tịch, liền phóng đãng thốt lên: "Hạc tổng đưa cô em đến chơi cùng sao?"
Không còn dáng vẻ thiếu gia ăn chơi như mọi khi, Hạc Tư Đằng lúc này đã bật công tắc trở thành một người đáng tin cậy, luôn trong trạng thái bảo vệ La Ngữ Tịch từng giây từng phút.
Anh gác hai khuỷu tay lên đùi, thân trên hơi khom về trước, vóc dáng cao lớn che chắn cho La Ngữ Tịch đang nép sau lưng mình.
Nghe qua ý tứ chẳng mấy thiện cảm của người đàn ông trung niên, Hạc Tư Đằng hiển nhiên đáp: "Tôi còn không dám, ông dám động không?"
Nụ cười ông ta liền gượng gạo đi mấy phần, hàm ý ám chỉ: "Ra ngoài làm ăn, tốt nhất đừng đưa vợ hay người yêu theo."
"Tôi mới kết hôn, đương nhiên phải đem theo khoe."
Lời Hạc Tư Đằng vừa dứt, bầu không khí lập tức sôi sục, La Ngữ Tịch cũng không kiềm chế được lén cong môi cười.
Sợ mọi chuyện thêm phức tạp, Jason buộc phải chen ngang chuyển chủ đề hoà giải: "Chủ tịch Lưu, ông hẹn chúng tôi lên đây có chuyện gì không?"
"À, có chứ!" Người đàn ông họ Lưu này được hỏi trúng trọng tâm liền để lộ ra nụ cười gian tà, không quan tâm đến sự hiện diện