Đêm qua La Ngữ Tịch như bị rút cạn sinh mạng, vừa thiếp đi không lâu đã ngủ sâu mất nhận thức.
Mãi cho đến rạng sáng hôm sau, bầu trời bên ngoài cửa sổ vẫn đen khịt, cơn mưa phùn dai dẳng khiến nhiệt độ thời tiết thêm lạnh.
Tỉnh giấc do tiếng mưa, La Ngữ Tịch bần thần một hồi mới lấy lại được tỉnh táo. Cảm giác ấm áp giữa không khí se lạnh, lúc này cô mới phát hiện bản thân đã được mặc quần dài và áo ấm, chân cũng được mang vớ bông.
Cả người La Ngữ Tịch được đắp kín chăn, trên bụng và chân như có gì đó nặng nề gác lên. Cô bất giác xoay đầu nhìn qua bên cạnh, dưới ánh đèn ngủ treo tường, Hạc Tư Đằng vẫy ngủ say. Anh nằm nghiêng mặt về phía La Ngữ Tịch, tay chân gác trên người cô hết sức tự nhiên.
Bỗng chốc, La Ngữ Tịch lại bất an khôn nguôi, trong đầu vẫn luôn tự hỏi, liệu khi tỉnh lại sau cơn say, đối với Hạc Tư Đằng những gì diễn ra chỉ là tai nạn, hay sẽ nghiêm túc thừa nhận sự thật.
La Ngữ Tịch nhẹ nhàng chuyển người nằm xoay lưng lại với Hạc Tư Đằng, lòng dạ liên tục day dứt không yên.
Bầu trời từ màu đen dần hửng sáng, cơn mưa dứt vẫn chưa thể trả hết lại sự trong lành.
Điện thoại đặt trên mặt tủ đầu giường phía bên Hạc Tư Đằng rung lên liên tục, âm thanh ma sát tạo nên âm thanh rè rè lớn.
Hạc Tư Đằng bị đánh thức, điều đầu tiên sau khi mở mắt là nhìn qua La Ngữ Tịch, sau đó nhanh chóng cầm lấy điện thoại, nghiêng người tránh xa chỗ cô bắt máy, dùng giọng nhỏ trả lời cuộc gọi.
Với khoảng cách giữa cả hai, La Ngữ Tịch chỉ nghe được tiếng rì rầm, cụ thể cuộc nói chuyện ra sao cô căn bản không nghe thấy.
Nghe máy xong, Hạc Tư Đằng lén lút thật cẩn trọng leo xuống giường không gây ra tiếng động, sau đó không nán lại giây nào mà ra khỏi phòng.
Thời khắc cánh cửa đóng lại mang theo bóng lưng vô tâm của Hạc Tư Đằng đi khuất, ở khoé mắt La Ngữ Tịch lặng lẽ rơi ra giọt nước mắt lăn dài.
Cô không thể trách anh vô tình, có trách cũng phải trách bản thân đã yếu lòng, biết rõ thứ Hạc Tư Đằng đòi hỏi ở mình chỉ đơn giản là thoả lấp dục vọng, thế nhưng cô lại thoả thuận theo.
Hạc Tư Đằng ra ngoài không lâu bỗng quay trở lại, anh đến kiểm tra bọc kín chăn cho La Ngữ Tịch, tăng nhiệt độ phòng sau đó ra ngoài lần nữa.
La Ngữ Tịch có chút khó hiểu, nhưng ít ra hành động "quan tâm" vừa rồi của anh xem như cũng còn chút tình.
Nằm thêm một chút,