Biểu cảm của La Ngữ Tịch sau câu nói của Hạc Tư Đằng trở nên vô cùng sốc. Cô thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ anh sẽ có tư tưởng về hạnh phúc gia đình với cô, vậy nên đừng nói đến là có con cùng nhau.
"Anh nói đùa đúng không?"
Trước câu hỏi chứa đầy tính ngờ vực của La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng vẫn điềm nhiên đáp: "Tôi không đùa. Em lấy hết vốn của tôi, tôi chỉ lấy lại một ít lãi làm tin."1
Hạc Tư Đằng có thể giao tất cả tài sản thừa kế cho La Ngữ Tịch, nhưng đồng thời lại muốn có sự liên kết vĩnh viễn giữa cả hai, để cô không dám tùy tiện ôm hết của cải rồi bỏ mặc anh.
Nhưng nếu như anh đã dám tính đến chuyện lớn như thế kia, La Ngữ Tịch chỉ còn biết để cho số phận dẫn lối.
Thời tiết vào mùa thay đổi, thân thể La Ngữ Tịch cũng dần trở nên ê ẩm, nhất là mỗi khi nhiệt độ thấp cảm giác nhức mỏi sẽ càng rõ rệt.
Buổi tối lên giường trước khi ngủ, La Ngữ Tịch dùng thuốc rượu thoa hai bàn chân để giữ ấm cơ thể.
Hạc Tư Đằng từ ngoài vào, vừa mở cửa đã bị mùi rượu thuốc nồng làm cho nhăn mặt: "Gì vậy?"
La Ngữ Tịch ngẩng đầu nhìn vẻ mặt kỳ thị của Hạc Tư Đằng, không chút chần chừ vội ngỏ ý xua đuổi trong sự nhiệt tình: "Mùi khó chịu lắm phải không? Hôm nay anh về phòng kia ngủ đi."
"Khỏi!" Hạc Tư Đằng chưa nghĩ ngợi đã dứt khoát từ chối.
Anh cầm bình giữ nhiệt đến đặt trên mặt tủ đầu giường, sau đó bước tới mở tủ đồ lấy một chiếc khăn bông nhỏ đi thẳng vào nhà tắm.
Vốn không hiểu Hạc Tư Đằng định làm gì, La Ngữ Tịch chỉ ngồi yên dõi theo.
Lát sau Hạc Tư Đằng trở ra với chiếc khăn đã thấm nước ấm, anh bỗng giật lấy bình rượu thuốc trong tay La Ngữ Tịch đặt sang một bên, dùng khăn lau sạch hai bàn tay đã bám mùi rượu thuốc của cô.
Lau tay cho La Ngữ Tịch xong, Hạc Tư Đằng ném khăn vào nhà tắm rồi quay lại ngồi ở phía cuối giường. Anh bất chợt nhấc bàn chân cô lên, vừa xoa bóp vừa liên miệng càm ràm: “Chắc chắn kiếp trước tôi mắc nợ em, kiếp này phải làm chồng em trả báo, vứt bỏ mặt mũi hầu hạ cũng trả không hết nợ.”
Hai khóe môi La Ngữ Tịch hơi cong lên trước sự chủ động của Hạc Tư Đằng. Đến giờ phút này, cô không thể phủ nhận con người anh đang thật sự trở nên an phận, ý