Đưa cafe cho Hạc Tư Đằng và mời cafe những người còn lại xong La Ngữ Tịch trở về làm việc. Tuy ngoài mặt tỏ ra bình thường nhưng trong lòng cô đã sớm nặng trĩu vì câu nói của Triết Viễn.
La Ngữ Tịch muốn Hạc Tư Đằng thay đổi nhưng không phải muốn anh yêu cô, sau đó lại giữ khư khư không buông. Cô đã làm hợp đồng thoả thuận có thời hạn với ông Hạc, nếu như lúc kết thúc lại dây dưa với anh, thế thì chẳng khác nào cô là kẻ âm mưu lập kế hoạch lừa tình lừa tiền.
Tuy rằng trong hợp đồng không ghi rõ sau khi kết thúc thời hạn La Ngữ Tịch và Hạc Tư Đằng có thể tiếp tục ở bên nhau hay không, nhưng tiền cô đã nhận, cô không thể làm trái thoả thuận ban đầu.
Quan trọng hơn hết, La Ngữ Tịch vẫn chưa thể xác nhận tình cảm của mình dành cho Hạc Tư Đằng là gì. Cảm xúc của cô dành cho anh không nồng cháy, cũng chẳng nhiệt tình, cao nhất có lẽ cũng ở mức cảm mến.
Chưa từng yêu đương, cũng chưa từng đơn phương ai, La Ngữ Tịch thật sự không hiểu thứ gọi là tình yêu ấy như thế nào.
Thế nhưng, có những việc xảy ra, La Ngữ Tịch lại không có sức kháng cự trước Hạc Tư Đằng.
Tối tan làm, khi đỗ xe trong tầng hầm chung cư, Hạc Tư Đằng vừa tắt máy nhìn qua phát hiện La Ngữ Tịch đã ngủ quên. Suốt gần hai tuần nay công việc anh bận rộn, cô cũng vùi đầu trong dự án mới, dù có về nhà sớm hay ngày nghỉ cuối tuần cũng chẳng rảnh rang là bao.
Hạc Tư Đằng nhẹ nhàng xuống xe, lúc đóng mở cửa cố gắng không tạo ra tiếng động. Anh vòng qua chỗ La Ngữ Tịch, giúp cô tháo dây an toàn, cẩn trọng ôm cô trước ngực, để đầu cô tựa lên vai anh tiếp tục ngủ.
Tay Hạc Tư Đằng vòng dưới mông La Ngữ Tịch bợ đỡ, mỗi một hành động đụng chạm thân mật đều cảm thấy vô cùng bình thường như đã quen.
Bước vào thang máy lên nhà, La Ngữ Tịch chợt tỉnh giấc, giữa không gian yên tĩnh vang lên song song với âm thanh máy móc hoạt động là hô hấp của Hạc Tư Đằng, vừa uy lực lại vừa nam tính.
La Ngữ Tịch hé mở mắt mơ màng, vừa cử động đầu nhẹ một chút Hạc Tư Đằng đã lập tức cúi nhìn kiểm tra. Cô khẽ ngước mặt nhìn lên, nét mặt có hơi trầm mặc, chợt cất giọng khàn khàn buồn ngủ: “Tư Đằng.”
“Hửm?”
Mải qua vài giây im lặng, La Ngữ Tịch mới tiếp tục nói ra suy nghĩ trong lòng: “Chúng ta kết hôn gần một tháng rồi, thời gian này lâu hơn anh muốn ban đầu, bây giờ anh cũng đã tự biết học cách trưởng thành, bước đầu có được lòng tin từ cha anh, vậy... m...”
Bàn tay của Hạc Tư