Hạc Tư Đằng trở về nhà ông bà Hạc, ngay khi bước vào cửa chính đã thấy mẹ mình thản nhiên ngồi ở phòng khách, dáng vẻ chẳng chút nào gọi là không khoẻ.
Anh bước đến gần, cất tiếng hỏi: "Mẹ bị thế nào? Có gọi bác sĩ đến khám chưa?"
Bà Hạc liếc nhìn Hạc Tư Đằng, giọng điệu ẩn ý trách móc: "Mẹ chẳng sao cả. Từ hồi con dọn ra riêng liền ở mãi bên ngoài, ghé về thăm nhà cũng khó lắm sao?"
Hạc Tư Đằng ngồi ở ghế đơn, nghe bà Hạc nói xong anh liền thở dài một hơi. Anh ngả lưng ra sau, gác chân này lên chân kia, hờ hững hỏi: "Chỉ có vậy mẹ bịa chuyện réo con về lúc chín giờ tối? Cả tháng nay con đâu có thời gian rảnh."
"Ồ, vậy à?" Bà Hạc lên giọng mỉa mai, ý tứ lộ ra sự ghét bỏ: "Không có thời gian rảnh, mà dám bỏ cả một tuần lễ để đưa La Ngữ Tịch đi hưởng tuần trăng mật?"
Dáng vẻ Hạc Tư Đằng vẫn bình thản như thường, không nóng không lạnh hỏi lại: "Cha nói mẹ nghe sao? Dạo gần đây áp lực công việc nhiều quá nên bọn con đi giải khuây thôi mà."
Bà Hạc lập tức hừ lạnh, biểu cảm chuyển thành hung hăng bất mãn, hai mắt trợn trừng đầy giận dữ. Từ lúc Hạc Tư Đằng đòi dọn ra riêng, bà đã sớm dự đoán có ngày hôm nay, ngày mà con trai bà bị La Ngữ Tịch dẫn dụ đến mất lý trí.
"Con quên mục đích ban đầu là gì rồi? Tư Đằng, con tỉnh lại đi, con nhỏ đó không xứng với con, nó vào cái nhà này là vì tiền, là vì tài sản, nó chẳng có tốt lành gì đâu!"
Giọng bà Hạc càng lúc càng thể hiện rõ sự bức xúc, đối diện với thái độ nhởn nhơ của Hạc Tư Đằng, máu nóng trong người bà dồn lên đến tận não.
Dù giận, bà Hạc không cho phép bản thân quá nóng vội, thay vào đó lại dùng lý lẽ từ từ thuyết phục: "Tư Đằng, con đâu có thiếu thốn cái gì. Con có ngoại hình, có học vấn, có xuất thân tốt, không lấy hoa hậu thì ít nhất phải là con gái nhà đài các mới phù hợp, làm sao có thể..."
"Mẹ." Hạc Tư Đằng điềm tĩnh cắt ngang, lạnh nhạt chặn đứng suy tính của bà Hạc: "Mẹ bỏ suy nghĩ đó đi. Ngữ Tịch có gì không tốt? Nhưng kể cả cô ấy có thật sự không tốt thì con cũng chẳng quan tâm."
"Con..."
Ngay khi bà Hạc vừa lên tiếng, Hạc Tư Đằng lần nữa cắt ngang bằng chất giọng thiếu kiên nhẫn: "Mẹ nghĩ, Ngữ Tịch bám lấy cuộc hôn nhân này là để dùng mọi thủ đoạn moi tiền sao? Đúng là cô ấy cần tiền, nhưng là tiền do cô ấy tự tạo ra. Và người đang cố