"Tư Đằng..."
Hạc Tư Đằng đang ngủ say, bên tai chợt vang lên tiếng gọi yếu ớt kéo tinh thần anh tỉnh táo lên mấy phần. Anh lơ mơ mở mắt, ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử đặt trên tủ đầu giường phía sau lưng.
Con số đèn bằng đèn LED hiển thị chỉ mới gần năm giờ sáng. Hạc Tư Đằng bất giác cau có mặt mày khó chịu, vừa xoay người lại bật công tắc đèn phòng ở vách tường sát cạnh giường, vừa gắt ngủ càu nhàu: "La Ngữ Tịch, cô không ngủ được thì cũng đừng phá giấc ngủ ngàn vàng của tôi..."
Đang nói liên miệng, nhưng vừa bắt gặp sắc mặt trắng bệch của La Ngữ Tịch, những lời Hạc Tư Đằng định nói ra đều nuốt ngược vào bụng.1
"Cô sao vậy?" Hạc Tư Đằng luống cuống tháo dây đang buộc cuộn tròn La Ngữ Tịch trong chăn, gỡ ra rồi lại gấp gáp đưa tay sờ trán cô.
Phát hiện ra La Ngữ Tịch bị sốt, mặt mũi Hạc Tư Đằng càng nhăn nhó thêm. Anh ngồi dậy dùng dây buộc lại áo ngủ rồi leo xuống giường, dù trong đầu nghĩ đi tìm thuốc và khăn ấm, nhưng ngoài miệng vẫn không nhịn được mà cằn nhằn oán than: "Thiệt tình, không biết là lấy vợ hay lấy bệnh nhân về chăm sóc nữa."
La Ngữ Tịch dõi mắt theo bóng lưng Hạc Tư Đằng, khung cảnh trước mắt trở nên mờ đục.
Lát sau, Hạc Tư Đằng lấy thuốc và nước ấm từ dưới nhà quay lại. Đến gần giường thấy trên mặt La Ngữ Tịch đầy nước mắt, anh nhất thời không nhịn được nhếch môi kiêu ngạo bắt bẻ: "Tối qua còn lên mặt, mới sốt có chút đã khóc lóc, cô bị đa nhân cách à?"
La Ngữ Tịch không để tâm đến lời châm chọc của Hạc Tư Đằng, đôi môi cô mím lại như cố kiềm chế cảm xúc.
Nhận ra thân thể La Ngữ Tịch run rẩy dưới lớp chăn dày, Hạc Tư Đằng đặt thuốc và nước xuống bàn gần giường, đi lấy điều khiển tăng nhiệt độ phòng.
Xong xuôi anh quay trở lại, không nói lời nào kéo La Ngữ Tịch ngồi dậy, nhét viên thuốc hạ sốt cùng ly nước vào tay cô.
Thấy La Ngữ Tịch vẫn nước mắt lưng tròng, Hạc Tư Đằng phiền não thốt lên: "Con gái các cô chỉ biết khóc thôi sao? Không ai rảnh đâu mà dỗ."
Sau lời nói của Hạc Tư Đằng, La Ngữ Tịch đột nhiên cúi đầu khóc nấc trong im lặng.
Hạc Tư Đằng bị dọa cho một phen thót tim, ý thức vẫn còn mơ hồ không thể tin La Ngữ Tịch tối qua và ngay lúc này là một.
"Đúng là..." Hạc Tư Đằng bất lực nói không nên lời, anh ngồi xuống giường đối diện La Ngữ Tịch, giọng điệu cũng trở nên lịch sự hơn hẳn: "Rốt cuộc cô bị gì, phải nói ra tôi mới biết mà giúp cô chứ."
"Tôi muốn về nhà..." La Ngữ Tịch nghẹn ngào cất lời: "Tôi muốn ăn canh mẹ nấu..."
Hạc Tư Đằng bất động một chỗ, trong lòng không rõ đang cạn lời hay tức giận.