Trên bàn ăn, dù mộc mạc đơn sơ nhưng Hạc Tư Đằng lại cảm nhận được bầu không khí ấm cúng, khác với lúc dùng cơm với ông bà Hạc, dù ngồi chung một bàn nhưng cảm giác lại lạnh lẽo, xa cách.
Bắt đầu bữa trưa, Hạc Tư Đằng như chàng rể lần đầu ra mắt cha mẹ vợ, hồi hộp đợi cha mẹ La ăn thử đồ anh nấu.
Mẹ La uống một ngụm canh giá hẹ, không hề hay biết nét mặt căng thẳng chờ đợi Hạc Tư Đằng mà nhìn thẳng qua La Ngữ Tịch ngồi đối diện, thẳng thắn góp ý: "Nêm nếm không được sao không nói mẹ, canh nhạt như nước lã sao chồng con ăn được?"
Lời mẹ La vừa dứt, cha La ăn một miếng cá hấp xong cũng chê bai: "Cá mặn quá, ăn thế này dễ bị cao huyết áp lắm đó con."
La Ngữ Tịch gấp gáp muốn ngăn lời nhận xét của cha mẹ nhưng Hạc Tư Đằng lại nhanh hơn một bước, dưới gầm bàn chộp lấy bàn tay cô nắm chặt, vội giành nói với nụ cười gượng gạo: "Con dễ ăn lắm, không sao đâu ạ."
Chính vì không biết người nấu bữa ăn là Hạc Tư Đằng, cha mẹ La vẫn nghĩ là La Ngữ Tịch nấu mà thẳng thừng chê.
Nhìn vẻ mặt thất vọng của anh, La Ngữ Tịch cảm thấy như thể bí mật chôn giấu bấy lâu bị vạch trần, có chút gì đó vô cùng chột dạ.
Mãi cho đến lúc trên đường trở về, Hạc Tư Đằng vẫn còn bí xị ra mặt, mang những chuyện xảy ra ở nhà cha mẹ La ra bàn luận trực tiếp với La Ngữ Tịch.
"Tôi nấu đồ khó ăn như vậy, sao em không nói?"
Ánh mắt La Ngữ Tịch nhìn thẳng về phía trước, hai bàn tay vô thức chồng lên nhau ngay ngắn đặt trên đùi, thành thật đáp: "So với lần đầu tiên anh nấu thì đã khá hơn rất nhiều. Anh có tiến bộ, tôi đương nhiên không thể làm anh nhục chí."
"Em..." Hạc Tư Đằng vừa thương vừa tức, cơn uất nghẹn dâng trào đến cổ họng vẫn không thể bộc phát, cuối cùng vẫn phải nhẹ giọng giải bày: "Ít ra em cũng phải góp ý cho tôi biết, đằng này cứ ráng nuốt, lâu dài ảnh hưởng đến sức khoẻ thì sao?"
Nhắc đến lâu dài, đột nhiên hai mắt La Ngữ Tịch lại cay xoè lên. Cô khẽ cười nhạt, từ tốn biểu lộ lời thật lòng: "Anh có thể vì tôi mà tự xuống bếp, dù có khó ăn cũng cảm thấy ngon."
Hạc Tư Đằng lập tức bật cười mãn nguyện, hoá ra chỉ một việc rất nhỏ, tưởng chừng không đáng nói lại đem đến nhiều niềm vui như hiện tại.
Nhờ sự cổ vũ âm thầm của La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng mỗi ngày đều cảm thấy cuộc sống này có giá trị. Điển hình như, dù anh nấu ăn không ngon, cô cũng chưa từng tỏ ra chán ngán như đồ ăn mua bên ngoài về.
La Ngữ Tịch đã giúp cho Hạc Tư Đằng ý thức được dù trong nhà hay bên ngoài, anh vẫn luôn có chỗ đứng. Vậy nên, đến tận giờ