Dứt lời, Hạc Tư Đằng thẳng thừng bước vào gian nhà chính, bỏ ngoài tai những lời ngăn cản của cha mẹ La. Sự kiên nhẫn và chịu đựng của anh bao năm qua giờ đây đã hoá thành tro bụi, người vợ anh luôn thương nhớ lại sắp trở thành vợ người khác.
"Tư Đằng, con hiểu lầm rồi, không phải như vậy đâu..."
"Tư Đằng, con nghe cha mẹ giải thích đã..."
Đến trước cửa phòng dán giấy hỷ màu đỏ, bao nhiêu phẫn nộ Hạc Tư Đằng dồn vào chân đạp mạnh cửa.
"Rầm" một tiếng lớn, cánh cửa đập vào vách tường, chốt cửa xiêu vẹo rơi cả ốc vít.
Bên trong phòng, cô dâu mặc váy cưới truyền thống ngồi ở cuối giường vừa cho con bú bằng sữa bình, vừa đang trang điểm bị tiếng động lớn làm cho giật bắn mình ngẩng đầu nhìn ra.
Hạc Tư Đằng nhìn tới, gương mặt cô dâu lạ lẫm đang mở to mắt nhìn ngược lại anh.
Đột nhiên cảm xúc ở giữa ngực Hạc Tư Đằng xáo động mạnh, anh đưa mắt nhìn sang người con gái mặc đồ thường đứng đối diện, trên tay cô vẫn đang cầm bảng phấn và cọ trang điểm.
Ánh mắt chạm nhau, trái tim dưới lồng ngực đập mạnh như muốn nổ tung, cả Hạc Tư Đằng lẫn La Ngữ Tịch đều đứng bất động nhìn nhau không chớp mắt, vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng pha cả tức giận.
Tô Chân Vũ theo sau nhanh nhạy nhận ra điểm sai, vội chạy ra ngoài cho vệ sĩ ngừng đập phá.
Cùng lúc, mẹ La vào tới nơi, gấp gáp nói: "Tư Đằng, con hiểu lầm rồi, chị họ Ngữ Tịch gả đi, cha mẹ không có gả Ngữ Tịch!"
Biểu tình có phần hung mãn của Hạc Tư Đằng trong chớp mắt liền chuyển sang bình thường trở lại. La Ngữ Tịch hiểu được ý mẹ, cô đặt đồ trong tay xuống bàn gần đó, nhẹ nhàng cất bước tiến đến gần chỗ anh.
Khi khoảng cách giữa cả hai dần thu hẹp, Hạc Tư Đằng cảm nhận được sức sống đã tắt trong mình trỗi dậy, mùi vị hạnh phúc mãn nguyện sắp như được nắm vào tay.
Chỉ còn vài bước nữa, Hạc Tư Đằng không đợi được nhào đến ôm chầm lấy La Ngữ Tịch, cánh tay ngang lưng và eo cô vô thức siết chặt.
La Ngữ Tịch không để tâm đến da thịt mình bị ôm đến đau nhói, cô vòng tay ôm người Hạc Tư Đằng, khẽ thấp giọng thì thào: "Cuối cùng anh cũng đến rồi."1
Ban nãy ở ngoài vào, Hạc Tư Đằng đã có suy nghĩ trách La Ngữ Tịch đột ngột rời bỏ anh, thậm chí sẽ nổi giận mà lớn tiếng mắng cô thay lòng đổi dạ, nhưng nghe thấy câu nói vừa rồi, anh lại tự động trách mình đã không tìm ra cô sớm hơn.
Bởi một câu nói tưởng chừng như bâng quơ của La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng hiểu được thời gian qua không ở bên nhau, cô đã suy nghĩ cẩn thận về tình cảm cả hai. Chính vì có tình cảm với Hạc Tư Đằng, La Ngữ Tịch mới trông ngóng anh tìm đến.
Ôm được La Ngữ Tịch trong vòng tay, Hạc Tư Đằng không còn nghĩ ngợi gì được nữa, từ giây phút này trở đi anh cũng sẽ không để cô có cơ