Trước mặt đã là lãnh địa Long giới, Hi Hoa bỗng dưng có chút bối rối, cái cảm giác lâu rồi chưa đặt chân đến đây có chút lo sợ, dù gì lần đó cũng là vì dấu thân phận nên đi ra đi vào không ai biết.
Giờ đã trở về, thân phận không cần che dấu vậy nên theo lễ nghi vẫn nên đợi người canh gác đến thông báo, thế là y đành đứng phía ngoài chờ nhưng đợi hết một nén nhang vẫn không có ai ra hỏi han.
Hi Hoa nhìn lại cánh cổng tạc ba đại long lớn, phân vân không biết có nên bước qua không, nhưng lỡ bước qua lại bị binh lính Long giới xông vào chặn lại thì làm sao bây giờ.
Hi Hoa thở dài nghĩ thôi thì lần sau đến cùng với Phụ thân hay Phượng Minh cũng được
Hi Hoa dợm bước quay đi, vô tình lại nghe giọng nói: "Bảo bối, ta đợi ngươi mãi sao ngươi không bước vào?"
Hi Hoa ngẩng mặt nhìn lên tán cây cao được trồng ở trước cổng Long giới, Nguyệt Liên một thân Xích Y ngồi đung đưa trên cây, nhìn xuống y.
Hắn đã đến từ lúc nào vậy? Nguyệt Liên vội nhảy xuống chắn trước mặt y cười nói: "Haha..
Ngươi quên là ta đã từng nói, Long giới này ngươi muốn đi đâu thì cứ thoải mái đi, hà cớ phải đứng ở ngoài đây chờ người canh cổng."
"Theo lễ nghi ta vẫn nên chờ phía ngoài, đó là thể hiện sự hữu nghị, ngươi như thế nào thấy ta đứng chờ một tiếng ư hử cũng không có?".
Hi Hoa chấp nhặt xong lại quay mặt đi chỗ khác.
Nguyệt Liên cười gãi đầu: "Chỉ là có chút tò mò, đến rồi thì vào đi, ta còn tính đến gặp ngươi."
Nguyệt Liên kéo Hi Hoa vào cổng, Thủy cung đồ sộ liền hiện ra trước mặt, đều là những nơi y đi qua nhưng chưa có dịp ngắm kĩ, bây giờ mới thấy nơi này cũng rất đẹp.
Cùng Nguyệt Liên đi qua cây cầu dài, phía dưới chính là cảnh sinh hoạt của dân Long giới, rất rộn ràng và vui vẻ.
"Ngữ khí Long giới rất nặng, không nhẹ nhàng như Hoa giới, ngươi ở đây lâu liền sẽ quen."
Hi Hoa cười trừ nói: "Như vậy là đang nói chuyện vậy khi gây gỗ thì như thế nào?"
"Đánh nhau..
Động thủ không động khẩu."
Hi Hoa chỉ biết cười trừ, quả nhiên mỗi nơi đều có mỗi phong thái tập tính sinh hoạt riêng.
Nguyệt Liên bỗng dưng nắm lấy khuỷu tay của Hi Hoa rồi nói: "Chúng ta đến Thủy Cung thôi, sư phụ ta cũng rất muốn gặp ngươi."
"Sư phụ?"
Đến Thủy Cung, các tiên nhân ngư đều cúi người cung kính rồi rời đi, Hi Hoa theo sau Nguyệt Liên vào tháp cổ, y chợt nhắm mắt lại, Nguyệt Liên cười nói: "Hi Hoa, không cần đâu, mở mắt ra đi, sư phụ muốn ngươi thấy người"
Hi Hoa nghe theo mở mắt, trước mặt y liền xuất hiện một lưu quang, dần dần một thần thức hiện ra, là một lão tiên có bộ râu dài, dáng vẻ uy nghi vẫn còn.
Hi Hoa cúi người hành lễ, Nguyệt Liên hành lễ: "Sư phụ"
"Hi Hoa tham kiến tiền bối."
Lão tiên hướng Hi Hoa nói: "Ta tên Thiệu Tâm, sau này gặp cứ gọi ta một tiếng Thượng thần, ta cảm thấy tiền bối rất già."
"Người không phải đã già rồi sao?".
Nguyệt Liên bâng quơ nói liền nhận một nện gậy vào đầu:
"Ngươi nói ai già?"
Thiệu Tâm bay đến nhìn Hi Hoa nói: "Ngươi làm rất tốt, rất nhanh đã phá được trận pháp, nhưng chung quy hôm nay có mặt ngươi ta cũng nên nói vài chuyện."
"Thượng thần xin chỉ điểm."
Thiệu Tâm đến một góc tháp, lấy ra một cuộn kinh thư đi đến đưa cho Hi Hoa, cuốn kinh thư vừa chạm vào tay y liền nhẹ nhàng trải rộng ra hiện rõ những hình vẽ lạ và rắt rối.
Nguyệt Liên chau mày nói: "Sư phụ, đây là bí thuật gì vậy?"
"Không phải là bí thuật mà là bản đồ thu nhỏ của trận chiến cách đây mười vạn năm trước.
Lần trước ta xem qua các trận pháp ngươi đưa cho ta làm ta nhớ lại những trận pháp ấy đã từng được sử dụng rất nhiều trong trận chiến đó.
Nói cụ thể đây đều là những trận pháp để triệu hồi ác quỷ mang nhiều oán khí, thích cắn nuốt linh lực của những thứ khác.
Theo ta được biết, trận pháp này được một loài Tạp yêu tạo ra, nhưng Tạp yêu ấy đã mất tích từ rất lâu, không ngờ bây giờ lại có kẻ lôi lại những thứ đó."
Nguyệt Liên trầm giọng nói: "Nghĩa là có kẻ muốn khơi lại trận chiến, mục đích là muốn thay đổi lại vị trí cai quản tứ hải bát hoang, để kẻ đó đứng lên nắm quyền"
Thiệu Tâm xoa cằm nói: "Cái này thì ta cũng chỉ suy đoán thôi.
Nhưng ngoài mục đích đó ra thì không có cái nào hợp lệ."
Hi Hoa gấp lại kinh thư mới nói: "Nhưng nếu theo mục đích ấy, kẻ đó cũng thật táo bạo, lấy Hoa giới làm nơi khơi mào, trong khi Hoa giới là nơi thuận lợi về việc ma khí khó xâm nhập nhất, chưa kể lại có sự giám sát cặn kẽ ở tứ phương."
Thiệu Tâm gật đầu nói: "Quả là táo bạo, kẻ đó đánh thẳng một vố như thể muốn tứ hải bát hoang biết hắn đang lập cơ đảo chính, ta thật không hiểu nỗi suy nghĩ của chúng."
Âm mưu này thật lạ khiến Hi Hoa có chút phân vân, Thiệu Tâm bay đến nói: "Ta bây giờ không còn có thể đứng ra bảo vệ tứ hải bát hoang, chỉ trong chờ vào cái tiểu bối các ngươi.
Hi Hoa, ngươi từng là người trong cuộc, sự hiểu biết đương nhiên sẽ có nhiều hơn.
Bây giờ không chắc chắn nhưng thời gian trôi qua chắc chắn sẽ có.
Ta mong các ngươi chú tâm cẩn thận, chúng có thể dành ra tận hàng vạn năm để lên kế hoạch cho một ngày duy nhất, các ngươi vẫn phải trong tư thế sẵn sàng.
Nói về trận chiến năm đó, Long tộc là tuyến chiến đầu xông pha, Hiên Long ngươi đa phần đều đã được dạy dỗ kĩ.
Mà trong trận chiến không thể thiếu Vị thần Hòa Bình, Hi Hoa, ngươi cũng phải giữ vững tinh thần đó, biết không?"
"Vâng"
Nguyệt Liên nghiêng đầu nói: "Sư phụ, người nói không sai nhưng vì sao phải nói những lời này, không lẽ người cảm thấy được điều gì rồi sao!"
Thiệu Tâm phất tay nói: "Ta cảm thấy thế nào thì sẽ có người thay ta nói, trên các ngươi còn rất nhiều người, các ngươi bây giờ vẫn nên tập trung vào vấn đề chính thôi.
Ây da, hôm nay nói thật nhiều, sức khỏe cũng không còn tốt nữa, các ngươi mau về nghỉ ngơi đi, ta đi đây!"
Thần thức Thiệu Tâm nhanh chóng biến mất, Hi Hoa theo Nguyệt Liên rời khỏi tháp cổ thì trời đã ngả chiều, Nguyệt Liên kéo y đến dùng trà hoa mật, lúc này Hi Hoa mới hỏi: "Thiệu Tâm thượng thần, vì sao chỉ là một thần thức! Là người tự phân thân hay là tiên thể đã không còn?"
Nguyệt Liên uống xong chén trà lắc đầu nói: "Ta cũng đã từng hỏi nhưng sư phụ chỉ bảo mang thêm tiên thể thật nặng nề, cứ là thần thức sẽ thấy thoải mái hơn.
Lúc ta bái người làm sư phụ, người đã là một thần thức ngủ ở tháp cổ đó đợi ta sẵn rồi."
"Vậy xem ra sư phụ ngươi cũng thuộc những đời đầu từ thuở khai sinh, bây giờ đáng được xưng danh thần viễn cỗ chí kim!"
Nghe Hi Hoa nói vậy, Nguyệt Liên bật cười: "Chỉ tiếc sư phụ vẫn muốn trẻ trung mà thôi, nếu không chúng ta phải cung kính gọi là Tổ của tổ của tổ tông chư vị."
Hi Hoa mỉm cười thấy cũng đúng.
Không gian im ắng một chút, Nguyệt Liên chợt hỏi:
"Đúng rồi, hôm nay ngươi đến gặp ta có phải có vấn đề gì không?"
Chén trà trên tay bỗng khựng lại, Hi Hoa có chút ngập ngừng, nói là tìm lí do đến đây nhưng thực sự một đường đi đến chưa tìm lí do, bất ngờ bị hỏi làm Hi Hoa bối rối, y cũng không thể tự dưng lôi vài chuyện y biết nói với hắn, hắn muốn giấu, y cũng không đành nói ra.
Hình như không thấy Hi Hoa có ý định trả lời, Nguyệt Liên chống tay lên bàn nhìn y.
Hi Hoa ậm ờ rồi nói: "Chỉ là..
Ta vẫn dự tính đến cảm ơn ngươi một cách đàng hoàng, còn cả Mộ Linh, Diễm Du nữa, vừa hay hôm nay rãnh rỗi liền đến..
Ờ.
Cảm ơn ngươi"
Hi Hoa cảm thấy cái lí do này thật sự rất cũ và rất không hợp lệ nha, nói một tiếng thật ngại đến thấu trời, nhìn qua lại thấy một chút lòng thành cũng không có, Hi Hoa đành cúi mặt uống trà, lại nghe bên kia bỡn cợt:
"Hết trà rồi, ngươi ngậm chén làm gì?"
Nhìn chén trà cạn nước mà Hi Hoa thật muốn đập đầu tại chỗ, hành động tố giác tình cảnh.
Hi Hoa cười bâng quơ rồi đặt chén trà xuống đứng lên: "Cũng không còn sớm, ta về đây, lần sau sẽ đến đa tạ đàng hoàng, làm phiền rồi."
Không cần Nguyệt Liên tiễn, Hi Hoa đã ba chân bốn cẳng chạy đi mất, nhưng lại gặp vấn đề vô cùng lớn.
Y quên mất đường rời khỏi Thủy cung rồi.
Mọi đường y biết đi đều dẫn về tẩm điện lúc trước mình ở tạm, cũng không hiểu thế nào y lại lạc vào rừng san hô vừa dài lại vừa rộng.
Những nơi này y quả thật vặn nát đầu vẫn chắc chắn mình chưa từng đi qua khi ở Long giới, nhớ lại lúc sáng đường Nguyệt Liên dẫn đi không dài và loằng ngoằng như vậy, có lẽ tâm tình đang không yên ổn nên cứ đâm đầu đi dẫn đến lạc đường.
Hi Hoa ngồi ở một rạn san hô, phân vân có nên kêu cứu hay là vận linh lực không, nhưng nơi này là tiên cảnh, vận linh lực rất dễ gây chấn động, lại vô tình trở thành kẻ phá hoại lại càng mất mặt.
Hi Hoa ngửa cổ than trời, cả cái Thủy cung rộng lớn mà tìm một tiên nữ hay tiểu đồng đều không có là sao! Nhìn sắc trời dần tối, Nguyệt Liên hắn mà biết y còn lạc ở đây chắc mất mặt lắm.
Nhưng đi tới đi lui lạc lại càng lạc, giờ đến cả đường trở về tẩm điện kia cũng không nhớ nỗi nữa thì làm sao đây, Tiểu Hoa khóc thầm trong lòng, y quả là một loài hoa mọc một chỗ kiên định, là một