Nguyệt Liên vuốt tóc Hi Hoa, trong đầu lại nhớ đến câu nói mong được nhìn thấy hắn sau khi tỉnh giấc.
Có thể khi Hi Hoa trở về làm Hoa thần trở lại, y vẫn có thể nhìn thấy Nguyệt Liên, chỉ là hắn sợ sự thất bại này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến Hi Hoa, tẩu hỏa nhập ma, hay một kẻ ngẩn ngơ, hay là quên hết mọi ký ức, như vậy thì đâu còn ý nghĩa nữa.
Huống hồ ước muốn ở lịch kiếp không hoàn thành được, thì y làm sao làm thần tiên an nhàn được, Nguyệt Liên chậm rãi nói:
"Có phải lỗi do ta không.
Thần tiên không được phép can thiệp vào lịch kiếp của thần tiên khác.
Hay là vì để ta trở thành phàm nhân trong nữa canh giờ mà đã đánh đổi đi năm năm tuổi thọ của y."
Kính Văn trầm lắng nói: "Nữ tử ấy rốt cuộc là người như thế nào ta cũng chưa gặp qua.
Muốn điều khiển mệnh cách của con người ngoài ta ra vẫn còn một người, đó chính là Phán Quan ở U Minh giới..
nhưng hắn là nam tử."
Phượng Minh cắn răng nói: "Mà chuyện bây giờ không thể để bại lộ.
Lúc chúng ta đi ngang qua Hoa giới, ở địa phận trên không nơi đó đã xuất hiện một linh hình đài sen khổng lồ, e là đã chuẩn bị cho Hi Hoa rồi."
Trời đêm tĩnh mịch chỉ tiếng côn trùng kêu đâu đó, sau lại có tiếng bước chân đi đến: "Thật ra cũng không phải là không có cách."
Tuyết Lưu cùng Bác Tu một trước một sau đi đến, Kính Văn cùng Phượng Minh đứng dậy thăm dò.
Kính Văn nhíu mày nói: "Người đến là ai có thể cho ta biết danh tính."
Tuyết Lưu bước đến chậm rãi nói: "Cũng chỉ là thân phận thấp không dám nêu danh.
E hèm, mệnh cách Không thể đổi, nhưng ta có cách làm y sống tiếp thêm năm năm còn lại."
Nguyệt Liên ngẩng đầu nói: "Xin chỉ giáo?"
Tuyết Lưu vung tay phía trước là một cuộn văn chương phát sáng, mặt Kính Văn tỏ vẻ phức tạp, rồi trở lại bình thường nói: "Ngài là Phán Quan?"
Phượng Minh nhíu mày lại trưng vẻ mặt cười như không cười, thế nào là thân phận thấp, có hơi khiêm tốn chút không?
Bác Tu khoanh tay nói: "Hắn có sở thích giả nữ."
Tuyết Lưu chẹp miệng, tự hóa lại hình dạng nam nhân rồi nói: "Ta nhậm chức Phán Quan hồi nào, Phán Quan là sư phụ ta.
Nhưng tạm gác qua một bên, nói đến Hi Hoa đã.
Kính Văn thượng thần, lần lịch kiếp của Hi Hoa là do ngài đề ra, nhưng bây giờ thì không thể nữa, ngài có nguyện trao lại quyển số kiếp của Hi Hoa cho ta không?"
Kính Văn như suy nghĩ, lại nói: "Ý ngài là không để Hi Hoa mang thân phận thần tiên lịch kiếp nữa mà đẩy sang phàm nhân luân hồi."
"Đúng vậy, mà trên trang lịch của này, ta sẽ là người viết thay.
Trang lịch kiếp không thể đề hai lần nhưng vẫn có thể cho hai người đề, mà ta với ngài là song bát quái trắng đen, cân bằng âm dương, số mệnh sau khi lịch kiếp của Hi Hoa sẽ không bị ảnh hưởng, lịch kiếp cũng sẽ hoàn thành."
Phượng Minh chợt hỏi: "Đúng là có thể tránh tai họa lớn, nhưng lỡ sau khi lịch kiếp xong Hi Hoa không thể trở lại thành tiên thì sao?"
Bác Tu đáp: "Chỉ là đổi thân phận trong vòng năm năm, khi kết thúc, chữ của Tuyết Lưu sẽ biến mất chỉ còn chữ của ngài ấy, Hi Hoa thượng thần vẫn trở về làm Hoa thần bình thường."
Kính Văn hình như đang đắn đo, y đang lo ngại liệu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không.
"Cứ như vậy mà làm đi.".
Nguyệt Liên lên tiếng, hắn giương đôi mắt nhìn mọi người rồi lại nói: "Nếu có hậu quả gì, ta đứng ra chịu.
Ngay lúc này cứu Hi Hoa quan trọng hơn."
Kính Văn rũ mắt rồi quay sang Tuyết Lưu: "Chúng ta bắt đầu thôi."
Trên khung trời, hai sổ mệnh cách hiện ra đối diện nhau, cả hai trên tay đều cầm bút ngọc âm dương vẽ lên không trung, đôi tay nhanh thoắt ấn già, ánh sáng từ đó mà phát ra..
Khi Hi Hoa tỉnh giấc đã là nửa tháng sau, hồn phách y đã được Tuyết Lưu quy tụ đủ, y nhìn trần nhà gỗ, không còn là thứ sa hoa với chạm trỗ tinh tế, không còn là cảm giác ngột ngạt cùng không gian tĩnh lặng, y nghe tiếng chim hót, tiếng gà kêu từ xa vọng lại, ánh nắng xuyên qua khe không hiểu sao lại đẹp đến vậy.
Khẽ hít lấy một hơi khí trong lành, y nghe mùi thơm của đồ ăn, hình như ai đó đang nấu nướng.
Nhưng cả người Hi Hoa lại không cử động được, y chợt thấp thỏm, y bị liệt rồi sao, y không cảm nhận được sự động đậy của cơ thể, khóe mắt bỗng ngưng đọng nước, y lo sợ gọi thầm: "L..
Liên huynh..
Huynh đâu rồi..
Liên huynh.."
"Tiểu Hoa.."
Trong tầm nhìn xuất hiện một bóng người, Nguyệt Liên cười vui mừng: "Đệ tỉnh rồi!"
Tự dưng nhìn thấy được Nguyệt Liên, niềm vui bỗng nhiên hóa thành nước mắt mà rơi ra, y nấc từng tiếng: "Đệ..
đệ không cử động được."
Nguyệt Liên ôn nhu lau nước mắt cho Hi Hoa, vỗ về nói: "Không sao, một chút nữa sẽ cử động được.
Trên người đệ đang gắn kim châm để chỉnh tâm mạch, bây giờ ta gỡ xuống."
Nguyệt Liên tuy vội vã nhưng cũng không dám làm nhanh, rút từng kim châm ra đặt lại trong hộp.
Hi Hoa tự thấy bản thân nhẹ ra, nhưng vẫn cứ nằm im đợi Nguyệt Liên gỡ hết, đôi mắt vẫn nhìn mỗi hắn.
Rút châm xong, Nguyệt Liên đưa tay nâng người Hi Hoa để y dựa vào thành giường, còn cẩn thận chèn sau đó là cái gối êm lưng.
Hi Hoa từ từ cử động người, Nguyệt Liên mỉm cười nói: "Đừng vội."
Hắn nắm bàn tay của Hi Hoa mà x0a nắn như làm giãn gân cốt cho y, bàn tay y trắng nhợt đến nỗi có thể thấy rõ gân xanh, khớp xương lộ liễu.
Nguyệt Liên chẹp miệng nói: "Không khác bộ xương là mấy..
haha"
Khuôn mặt Hi Hoa vẫn không đổi sắc, nhưng đôi môi nhợt nhạt có chút run lên.
Nguyệt Liên không nhìn y nhưng vẫn cảm nhận được y đang nhìn hắn, hắn vừa x0a nắn tay chân y vừa chậm rãi nói: "Đệ phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, ta mang tro cốt cha nương về rồi..
Chỉ còn đợi đệ khỏe sẽ tổ chức lễ cúng chay, để đệ chịu tang cha nương."
Hi Hoa như sững người nhưng cũng vội xìu xuống, cả người có chút run rẩy.
Nguyệt Liên nhìn y, khẽ hỏi: "Muốn khóc sao?"
"Nam tử không được yếu đuối.."
Hi Hoa cắn môi nhìn Nguyệt Liên, Nguyệt Liên thở ra nhẹ nhõm, tự dang hai tay ra nói: "Vậy thì lại đây ta ôm."
Hi Hoa mím môi, không biết động lực nào đã khiến y nhấc người lao đến ôm lấy Nguyệt Liên.
Nguyệt Liên cảm nhận sự run rẩy của Hi Hoa, y khóc rồi, hắn ôm lấy y, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc:
"Mọi chuyện qua rồi..
Có ta ở đây, ta sẽ chăm sóc đệ, không để đệ chịu khổ nữa."
Nằm trong lồ ng ngực của Nguyệt Liên, Hi Hoa cảm thấy nhẹ nhõm và an toàn vô cùng, y chỉ muốn ôm mãi mãi, cái cô đơn lạnh lẽo như được xua tan, y vẫn còn một người quan tâm yêu thương ở trên đời này.
Hi Hoa chịu tang cha và mẹ bốn năm, khoảng thời gian ấy Hi Hoa cùng Nguyệt Liên sống trong căn nhà tranh tuy nhỏ nhưng rất ấm áp hạnh phúc.
Tuyết Lưu căn dặn không được để y xuống núi một mình trước khi hết lịch kiếp, vậy nên Nguyệt Liên luôn giữ y lại với mọi lí do, lại cũng không cho y làm nặng gì, thân thể phàm nhân bị thần tiên đụng vào căn bản sẽ bị tổn thương lớn.
Chưa kể Phượng Minh phải khó khăn lắm mới lấy được viên Tuyệt tình gì đó ra khỏi người y, nhưng mà về tim thì đã bị ảnh hưởng một phần không nhẹ.
Hi Hoa hai năm đầu tiếp tục vẽ tranh viết chữ, Nguyệt Liên là người chăm sóc cho y, năm thứ ba Hi Hoa muốn giúp hắn một phần, khuyên thế nào y cũng không chịu ở nhà.
Nguyệt Liên đành dắt y đi theo, nhưng ngẫm lại thấy hai người đi cùng lại rất vui, vừa đi ngắm cảnh vừa trò chuyện, Nguyệt Liên lại thể hiện thêm tài năng của mình.
Chưa kể sau bao năm tay nghề nấu ăn của hắn cũng vượt trội hơn.
Năm nay là năm Hi Hoa hai mươi tư tuổi, Nguyệt Liên nhìn sắc trời, trong lòng lại lo âu, thời hạn một năm sắp hết, không biết mọi chuyện sẽ ra sao nữa.
Hắn chậm rãi bước vào sương phòng nhìn Hi Hoa đang loay hoay xếp lại chăn gối, hắn khoanh tay dựa vào thành cửa ngắm nhìn, rồi mở giọng: "E hèm..
Ta sắp xuống núi mua ít đồ, không biết ai rảnh.."
"Đệ đi với." Hi Hoa lên tiếng, vội mang giày.
Nguyệt Liên bật cười đi đến kéo y ngồi trước bàn, thuận tay lấy lược chải tóc cho y
"Đã hai mươi tư tuổi rồi mà vẫn như đứa trẻ mười sáu, Tiểu khả ái.."
Hắn nhéo má Hi Hoa, Hi Hoa bật cười nói: "Chỉ có mình huynh xem đệ là mười sáu tuổi..
Đệ bây giờ rất khỏe, đã tự biết săn bắt nha, còn gánh được nguyên thùng nước đầy.."
Nguyệt Liên dừng tay, trợn mắt nói: "Đệ gánh nước khi nào?"
"Là hôm qua gánh hộ lão Tứ ở quãng đường sau núi, chân lão bị đau, đệ tiện tay giúp.."
Mái tóc Hi Hoa được Nguyệt Liên buộc cao, hắn có chút co mặt lại, không vui mà nói: "Sau này muốn giúp thì đệ cứ nói ta, ta làm cho, gánh nước từ sườn núi dùng rất nhiều sức, đệ lại không được làm nặng, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao.
Thảo nào hôm trước một thân mồ hôi đầm đề, mặt tái đi mà trở về..
Làm ta cứ tưởng đệ gặp ma nữa chứ!"
Hi Hoa cười khì rồi nói: "Huynh yên tâm, đệ tự biết lượng sức mình..
Huynh biết không, dạo này đệ rất có sức khỏe, ăn cũng rất nhiều, cơ hồ người lại mập hơn, huynh xem mặt đệ có phải rất mập không?"
Nguyệt Liên phì cười nhìn Hi Hoa ngồi trước gương đồng x0a nắn mặt mình, hắn khẽ sát tai y nói: "Mập lên thịt mới ngon."
Vành tai Hi Hoa bỗng dưng đỏ lên, Y xấu hổ nói lắp: "N..
người làm sao làm thịt được.."
Nguyệt Liên bật cười, cúi xuống hôn lên má phúng phính của Hi Hoa rồi nói: "Ai nói không được..
Nguyệt Liên ta nói được là được, không ai dám phản bác đâu."
Hi Hoa đưa tay chọc chọc má hắn, xoay mặt hướng khác nói: "Chúng ta đi được chưa?"
"Được rồi."
Nguyệt Liên vẫn không di chuyển, Hi Hoa ngượng ngùng xoay chân chạy ra ngoài trước, hắn mới chịu cử động, trong căn phòng bỗng dưng xuất hiện một bóng người:
"Giúp ta may hai bộ hỷ phục, số liệu ta đã ghi sẵn ở trong giấy."
Tuyết Lưu phất tay áo nói: "Chuyện này cứ để ta lo, không đẹp không lấy tiền.."
"Để ta đốt vàng mã xuống cho."
Tuyết Lưu chẹp miệng, mặt thất vọng xoay lưng biến mất, Nguyệt Liên mới bước ra ngoài.
Nói là đi mua đồ nhưng Nguyệt Liên lại giống như dắt Hi Hoa đi dạo.
Nguyệt Liên hắn vốn dĩ là một người thích phá lệ, mặt cho Tuyết Lưu căn dặn, hắn vẫn nổi tính dắt y đi cho vui.
Nguyệt Liên dắt y đi ăn, đi chơi, đi mua những vật y thích, rong ruổi mãi đến chiều mới trở về.
Hắn cõng Hi Hoa trên lưng, tiêu sái đi theo đường mòn lên núi, Hi Hoa trên tay cầm vài món đồ, tự dưng nói: "Liên huynh thực sự không trở về làm tiên nữa sao?"
"Sao vậy! Thích ta làm tiên à!"
Hi Hoa lắc đầu: "Làm phàm nhân sướng hơn, nhưng để làm tiên phải trải qua biết bao nhiêu kiếp khổ.
Huynh tự dưng mất đi pháp lực trở thành người phàm.
Huynh..
có buồn không?"
Dưới ánh nắng chiều tà, Nguyệt Liên vẫn bước đi đều đều, nghe tiểu bảo bối nói vậy, có lẽ y đang quan tâm hắn, nhưng y cũng không biết lí do vì sao hắn bây giờ lại là phàm nhân.
Hắn căn bản chưa kể cho y nghe, hắn đã cầu Tuyết Lưu ban hắn một lịch kiếp bất đắc dĩ, khi ấy từ một thần tiên hắn biến thành một người phàm, tuy nhớ tất cả mọi chuyện cũng như giữ được dáng vẻ nhưng pháp lực cũng không dùng được nữa..
Hắn làm vậy chỉ để lịch kiếp của Hi Hoa không bị ảnh hưởng bởi thần tiên như hắn, mà hắn và y lại có thể cùng nhau trải qua lịch kiếp một cách bình thường lại yên ắng, hắn chính là thích điều này.
"Làm thần hay làm người không quan trọng.
Miễn sao vẫn được sống và ở cạnh người mình yêu thương là được, ta là muốn cùng đệ ăn uống, nghỉ ngơi, chơi đùa, cùng đệ lớn lên và cùng đệ già đi..
Chỉ như vậy cũng thấy vui rồi.
Người bất tử là người cô đơn, ta không thích cô đơn, ta chỉ thích đệ."
Hi Hoa bật cười, ôm cổ Nguyệt Liên: "Đệ thật sự rất yêu huynh."
Nguyệt Liên vô tư nói: "Ta yêu đệ nhiều hơn."
"Đệ yêu huynh nhiều hơn!"
"Ta yêu đệ nhiều hơn!"
Hi Hoa phì cười nói: "Liên huynh là đồ đáng yêu.."
Từ xa Phượng Minh núp ẩn trên cây mặt mày nhăn nhó đáp: "Coi kìa cái bọn yêu nhau." Kính Văn thở dài nói: "Là ngươi rủ đi nếu không đã không nhìn chúng sinh rải hoa rồi."
Ngày tháng cứ rong ruổi trôi qua mà xuân sang lại đến, Hi Hoa bước qua năm hai mươi lăm tuổi.
Nguyệt Liên cảm nhận được khí tức phàm trên người Hi Hoa dần nhạt đi, trong lòng lại đau đớn.
Trước sân nhà không hiểu sao lại mọc vài khóm bỉ ngạn, Hi Hoa có vẻ rất thích thú quan tâm nó, có thể nó rất đẹp nhưng Nguyệt Liên lại không thích chút nào.
"Liên huynh, không nghĩ ở đây lại mọc ra hoa bỉ ngạn, ta cứ nghĩ nó chỉ có ở nơi Hoàng tuyền."
Nguyệt Liên mỉm môi, kéo tay Hi Hoa lại ngồi gần mình nói: "Hoa bỉ ngạn ở đâu cũng có nhưng trừ một nơi đó là miền Cực Lạc.
Hoa bỉ ngạn đẹp nhưng lại mang ý nghĩa đau thương.
Đệ đừng thích nó."
Hi Hoa chớp mắt như không hiểu, Nguyệt Liên cười nói: "Sau này có dịp sẽ đem một chậu Mạn Đà La Hoa về cho đệ, màu trắng tinh khiết rất đẹp."
"Thật sao?"
Nguyệt Liên nhướng mày nói: "Đương nhiên rồi, lúc trước ta làm tiên nơi đó tuy mọc ít nhưng rất đẹp.
Lại có một câu chuyện có liên quan đến loài hoa này, đệ muốn nghe không?"
"Nghe chứ!"
Hi Hoa rất thích những câu chuyện của Nguyệt Liên kể, nó vừa sinh động lại vô cùng đặc sắc, chính là dù dòng dài đến mấy y vẫn ngồi nghe mặc kệ sáng chiều.
Nguyệt Liên ngồi ngay ngắn, ho lấy tiếng rồi bắt đầu kể: "Chính là kể về con rồng nhỏ tên là Phong Hiên.."
"Vẫn là con rồng kiên định đó sao?".
Hi Hoa thích thú, câu chuyện của Nguyệt Liên đều xoay quanh con rồng nhỏ tên là Phong Hiên, nào là đi đánh nhau, nào là xưng bá, nào là nổi loạn, không biết huynh ấy sẽ kể tiếp phần gì.
Nguyệt Liên mỉm cười kể tiếp:
"Lần này chính là tình duyên của nó, nó suốt ngày rong ruổi phá phách rồi bị cha nó phạt.
Nhưng cũng nhờ đó mà nó tìm được chân ái của đời mình, chân ái nó chính là Mạn Đà La Hoa hóa thành người, nó vừa gặp đã có cảm giác thích thú..
cứ dần dần không biết lúc nào đã chuyển sang yêu thích và tâm niệm về người đó.."
Hôm nay đã bước sang tiết thanh minh mát mẻ, Nguyệt Liên thay Lão Tứ mua đồ nên đã ra ngoài.
Còn lại Hi Hoa, y đang ngồi viết chữ thư pháp trông rất chăm chú
* Tách*
Hi Hoa nhìn trên giấy trắng có vệt đỏ đang thấm dần, y vội ngẩng đầu, mũi y bị chảy máu.
Vạt áo của Hi Hoa dùng để lau thấm máu đã khô lại.
Nhìn trần nhà một lúc, y bỗng thẩn người, cả tuần này y thường xuyên bị chảy máu mũi, đôi lúc tim lại quặn lên, hô hấp cũng khó đi.
Một nén nhang trôi qua, Hi Hoa rời khỏi nhà đi xuống một con dốc, nơi đó có một con sông.
Hi Hoa không tính để cho Nguyệt Liên biết, y sợ hắn lại lo âu, cùng lắm là trời không được tốt hoặc thể chất của y nóng nên bị chảy máu mũi mà thôi.
Hi Hoa tự giặt lấy áo mình, giặt xong lại để ở hõm đá rồi đi đến đầu nguồn thác để rửa vết máu ở mặt, nước rất mát lại rất trong, Hi Hoa ngắm nhìn mình dưới mặt nước, hình như y không còn mập như trước mà lại phô ra nét tiều tùy, khẽ thở ra, Hi Hoa vốc nước rửa mặt xong đang lau mặt, ánh mắt liếc về mặt nước.
Nơi đó, sau gương mặt y lại xuất hiện thêm một người khác.
Hi Hoa trợn mắt giật nảy người ra đằng sau, từ từ đứng lên: "Là ngươi!"
Ôn Ngọc chắp tay sau lưng khoan thai nói: "Vẫn còn nhớ đến ta sao?"
Hi Hoa mím môi, hắn chính là tên y không thể nào quên, tàn ác, khốn nạn, gian xảo.
Ôn Ngọc ung dung nói: "Không nghĩ ngươi có thể sống đến tận bây giờ, ta quả nhiên đánh giá thấp người giúp đỡ ngươi.
Bất quá ngươi bây giờ lại ở một mình thế này, Nguyệt Liên đâu rồi?"
"Ngươi muốn làm hại huynh ấy sao?"
Ôn Ngọc cười khinh: "Thay vì làm hại hắn, ta lại thích làm hại người hơn."
Hắn liếc mắt, trên tay hiện móng vuốt xông tới, Hi Hoa vội tránh né, trong lòng đã dự đoán sẵn hắn đến đây là để trả thù.
Hi Hoa vội bỏ chạy, tên này là thần tiên, y không thể làm gì được hắn.
"Liên.."
Đang tính gọi nhưng Hi Hoa lại vội im lặng, Nguyệt Liên bây giờ cũng mất hết pháp lực, nếu hắn đến đây chắc chắn sẽ bị tên này làm hại.
Y thà để mình tự chịu còn hơn liên lụy đến Nguyệt Liên, y cũng không muốn để hắn làm phiền Nguyệt Liên.
"Sao vậy, sao không kêu đi."
Vì mãi suy nghĩ, Hi Hoa mới nhận ra Ôn Ngọc đã xuất hiện ngay sau lưng, hắn đạp y một cái vào lưng khiến y ngã xuống đất.
Ở ngực truyền đến cơn đau dữ dội, y liền nôn ra ngụm máu.
Ôn Ngọc cười quái đản nói: "Tốt lắm, ngươi nên chết đi sẽ tốt hơn."
Hắn vung tay, Hi Hoa nhắm mắt lại
"Ôn Ngọc!"
Bàn tay Ôn Ngọc bị bắt lại, hắn vùng vẫy: "Buông đệ ra.."
Hi Hoa mở mắt, chỉ thấy có hai bóng người trước mặt.
"Đệ mau dừng tay lại cho ta, đệ điên rồi!".
Người mới đến trong có vẻ rất tức giận mà quát lớn.
Ôn Ngọc trừng mắt nói: "Huynh tốt nhất đừng xen vào chuyện của ta, hắn sống chết đều không liên quan gì đến huynh nữa."
Ôn Diện cắn răng, đẩy Ôn Ngọc ra nói: "Dù không liên quan đến ta nhưng ta vẫn không để đệ phạm đại kỵ.."
Nói đến đây, Ôn Diện bỗng liếc mắt về phía Hi Hoa, Hi Hoa mặt tái xanh lùi lại về phía sau, cả thân người đập vào hõm đá..
Là Mộ Dung Bắc Niên.
Ôn Diện như muốn mở lời lại thôi, hắn xoay người nắm lấy Ôn Ngọc: "Đệ đi về với ta."
Ôn Diện mang theo Ôn Ngọc mà biến mất, Hi Hoa như hít thở không thông, phải ngồi một lúc mới lấy chút bình tĩnh, y có chút hoang mang, Mộ Dung Bắc Niên không phải đã chết ba năm trước rồi sao, vua cũng đã được đổi rồi, hắn chết trong chính cung y từng bị hắn giam lỏng, vì sao hắn lại xuất hiện ở đây..
Không đúng, người hồi nãy dáng vẻ không có dữ dằn cho lắm, có thể biến mất trong giây lát thì chỉ có thể là thần tiên.
Hi Hoa cảm thấy đầu mình ê buốt, y thật sự không muốn sau bao năm yên bình của mình lại phải gặp lại những thứ mình sợ hãi.
Y vội đứng lên nhưng lồ ng ngực lại đau quằn quại, bước chân y không vững, lảo đảo được vài bước thì lại ho ra máu, cả người mất cân bằng mà ngã xuống đất, bầu trời xanh trong mắt y cũng dần biến mất mà bên tai lại nghe được âm thanh ai đó gọi y.
Tuyết Lưu đắp chăn cho Hi Hoa, rồi nhìn Nguyệt Liên nói: "Ta nghĩ ngươi nên chuẩn bị tinh thần đi.
Lịch kiếp của y sắp kết thúc, kết quả ra sao vẫn chưa đoán được đâu."
Nguyệt Liên đang nắm tay của Hi Hoa, ánh mắt sầu lo muộn phiền, cũng trách hắn ham ngắm bộ hỷ phục mà không để ý đến y, lúc hắn chạy đến Hi Hoa đã nằm hôn mê, bên khóe miệng còn lưu máu khiến hắn như muốn điên loạn.
"Trong khoảng thời gian này hãy chăm sóc cho y thật tốt, mọi việc còn lại giao hết cho ngươi."
Tuyết Lưu nhàn nhạt nói xong rồi đứng dậy.
Nguyệt Liên gật đầu nhẹ, đợi Tuyết Lưu rời đi hắn mới chậm rãi nằm xuống bên cạnh Hi Hoa: "Dù biết rằng chúng ta vẫn có thể gặp lại nhưng mà cái cảm giác mất đi ngươi thật sự không vui chút nào, nó làm ta nhớ đến lần người hiến tế nguyên thần, cũng bỏ ta mà đi hơn một vạn năm."
Khuôn mặt của Hi Hoa có chút nhăn, hình như là gặp ác mộng hay đau đớn gì đó.
Nguyệt Liên đưa tay xoa ngực y, xoa nhẹ nhàng để làm dịu cơn đau đớn, nét mặt Hi Hoa cũng dần giãn ra, hơi thở cũng đều hơn.
Hi Hoa ngủ tận ba ngày, tỉnh dậy thì đã là trưa rồi.
Nhẹ nhàng vuốt ngực, Hi Hoa chậm rãi xuống giường, y không nghĩ là mình vẫn còn có thể trở lại căn nhà này một lần nữa.
Chỉ là..
Hi Hoa tự cảm nhận thân thể mình yếu đi hẳn, cùng lắm vẫn còn chút sức lực đi.
Cái cảm giác của người sắp chết sao mà nó chân thật thế.
Hi Hoa bước đến bên tủ đồ, chậm rãi lấy ra chiếc trâm ngọc của mình, y nắm trong tay, nước mắt bỗng dưng rơi ra.
Tất cả mọi chuyện có phải đã được sắp đặt, vui vẻ chỉ ở trong khoảng thời gian nào đó trong kiếp người mà thôi.
Hi Hoa tự thấy mình thật bất tài, chưa làm gì được cho người mình yêu thương, lại