Tiểu Nguyệt Liên đau đớn không thôi nhưng hắn chưa từng kêu than.
Trên người hằn vết thương, lại bị nhốt vào cái lồ ng đầy chướng khí, một người linh lực đang bị kiềm hãm như hắn bị chướng khí ảnh hưởng là chuyện bình thường.
Phía ngoài lồ ng là một đám thú nhân, trên đầu có sừng, trên tay có móng vuốt, chúng cũng là rồng nhưng không phải dõng dõi Rồng thần giống Nguyệt Liên.
"Cái tên này quả nhiên cứng đầu, ngươi nghĩ mình là Đế Long giống như trước tay vung đấm, núi đều vỡ sao? Ta phi đấy."
Một tên tóc màu hung đạp vào lồ ng sắt mà cười cợt, một tên khác bị hỏng một mắt ra sức nịnh bợ: "Cung chủ, ngài còn đợi gì nữa mà không giết hắn cướp đi linh căn rồi đoạt xá, có như vậy ngài mới tăng tu vi, từng bước làm Đế Long giới chứ."
Tiểu Nguyệt Liên nghe vậy vội phá lên cười: "Haha..
Một tên tôm tép nhà ngươi lại giở trò bỉ ổi để bước lên làm vua sao, các ngươi mơ cũng cao sang quá rồi đấy."
Tên tóc đỏ cắn răng: "Được..
ngươi cứ cười chê, để ta giết được ngươi rồi ngươi ở dưới Hoàng tuyền có cười nổi không."
Vừa dứt lời, chiếc lồ ng lại phát sáng b ắn ra tia sét đánh vào người Nguyệt Liên.
Tên tóc đỏ cười sung sướng nói: "Nếu ngươi chịu cầu xin ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, thu ngươi về làm bệ đặt chân cho ta haha."
Nguyệt Liên nằm ở trong lồ ng, cả thân rồng không có lớp vẩy bị đánh cho rỉ máu, hắn trời sinh là đứa cứng đầu, mặc kệ bêu xấu hắn thế nào hắn cũng không để tâm vào mắt: "Cái chân dơ bẩn của ngươi muốn đặt lên bệ thì có rửa qua chín quãng sông Hoàng tuyền cũng không có cửa..
Ta mà ra được khỏi đây, người đầu tiên ta ném vào Hỏa lao chính là ngươi!"
Tên tóc đỏ trừng mắt, lại tăng thêm đạo lôi, cả người Nguyệt Liên như mất cảm giác, hắn vẫn gượng dậy, một chút kêu than cũng không.
Bên ngoài lại có tiếng hớt hải báo: "Cung chủ..
cung chủ, ở bên trong nội sơn bỗng dưng Hoa thần Hoa giới xuất hiện, đồ sát nửa nội thành rồi, hắn..
hắn đang đánh tới đây."
"Cái gì? Ta đã phong kết giới, hắn làm sao biết!"
Nguyệt Liên cười hừ: "Ngươi nghĩ một chút thuật què ấy mà cản được y sao? Con ** nó ngươi tìm đường chết rồi haha!"
"Câm mồm..
Haha, đánh tới cũng được, vừa hay đem xác ngươi về."
Tên tóc đỏ đưa tay giáng xuống đỉnh lồ ng hòng đánh bay hồn phách của Nguyệt Liên để đoạt xá thân thể hắn, ấy mà chưa kịp hoàn thành, một lưu quang đánh đến lồ ng tạo trận nổ lớn, cả đám đều bị hất văng ra xa.
Nguyệt Liên từ từ mở mắt thấy bao quanh chiếc lồ ng là linh tính hoa mẫu đơn, đạo lôi của chiếc lồ ng cũng biến mất.
Phía xa, một thân áo bào với mái tóc dài bay trong gió, gương mặt lại thập phần lệ khí sát người.
Tên tóc đỏ loạng choạng đứng dậy, quát lớn: "Cái tên nhà ngươi dám xen vào chuyện của ta.."
Hi Hoa liếc mắt nhìn Tiểu Long mình đầy thương thế nằm trong lồ ng, đôi mày nhíu chặt, y đáp xuống đất, từng bước từng bước đi đến.
Xung quanh hầu cận của tên tóc đỏ cầm kiếm lùi lại dần vì chúng cảm nhận được nguồn linh lực mạnh bạo không thể dộng.
Tên tóc đỏ thấy y không quan tâm hắn liền hung hăng:
"Người Hoa giới các ngươi không có gia giáo sao, dám đến đây lộng quyền, ta nhắc ngươi nhớ đây là địa phận của bọn ta, ngươi dám càn quấy ta liền sai người băm ngươi ra trăm mảnh."
Bọn chúng bao vây lấy Hi Hoa, Tiểu Long nắm chặt thanh lồ ng quát img
"Ngươi mà động đến cọng tóc của Hi Hoa, ta liền sai người lăng trì cả tộc nhà ngươi."
Tên một mắt hừ một tiếng nói: "Có giỏi thì ra đây này."
Vừa dứt lời đã nghe được một tiếng cười lạnh, không khí khắp nơi lại lắng xuống, Hi Hoa giương mắt nhìn, ánh mắt tím nhẹ nhàng mà ma mị, y bình thản nói:
"Ta không ngại sang bằng lãnh thổ này, nhấn chìm xác các ngươi trong trận tinh phong huyết vũ đâu.
Các ngươi thật có gan lớn mới giở trò lên người Đế Long, xem ra đã không cần mạng mình rồi.
Ta nói trước, ngươi mau thả hắn ra ta coi như còn xem xét, chí ít mạng sống được bảo toàn.
Còn nếu như ngươi cố chấp..
sát phạt cả tộc."
Tên tóc đỏ nhận thấy sát khí, nhưng hắn vẫn gân cổ nói: "Ngươi đừng hăm dọa, ta nghe nói ngươi đã mất đi nửa phần linh lực, đây là địa phận của ta, ta biết quản..
Ngươi sẽ chẳng có quyền đem hắn đi!"
"Ổ..
Đúng vậy, ta quên mất mình đã mất nửa phần linh lực rồi".
Hi Hoa vô tư nói, mặt lại không tỏ vẻ lo ngại, y đưa tay, linh lực đã tụ sẵn.
"Nhưng mà, nửa phần linh lực còn lại, dùng để giết các ngươi có vẻ hơi phí."
"Ngươi.."
"Còn nói đến quyền!".
Hi Hoa đưa mắt nhìn Nguyệt Liên, khẽ mỉm cười với hắn: "Hắn là người của ta, ta đương nhiên phải có quyền đem hắn về rồi."
Tim Nguyệt Liên bỗng nảy nhịp, hắn mở to mắt tròn xoe, cả người như tê dại ra.
Hi Hoa liếc mắt:
"Nhưng xem ra các ngươi lại chọn con đường chết..
Nào, muốn lên bao nhiêu, lên đi."
"Giết!"
Hi Hoa xông lên, trên tay hóa Song đoản đao mà đánh, y chỉ tập trung vào tên tóc đỏ và tên một mắt, chúng cứ thế bị đánh lùi mãi.
Nguyệt Liên nhìn Hi Hoa ra tay, thật giống như tiên nữ múa kiếm, đẹp đến mê hồn, từng đường đao này kết hợp với đường đao kia mà đánh, tuy nhẹ nhàng mà lực sát thương vô cùng lớn.
Tiểu Nguyệt Liên trố mắt nhìn, vô thức ánh mắt nhìn về phía bên hông của Hi Hoa đang sáng lên một vật, là ngọc bội Mạn Đà La Hoa.
Tiểu Nguyệt Liên nhìn, lại thấy nó phát sáng, mà chất liệu nhìn thoáng qua đã biết là làm từ vảy rồng.
Hắn nhớ ra lúc tỉnh dậy, bên sấp áo trên kệ của hắn cũng có một ngọc bội như vậy, trên nó còn tỏa mùi hương giống mùi hương trên người của Hi Hoa, cả hai ngọc bội rất giống nhau.
Tiểu Nguyệt Liên nhớ vội, đầu lại ong ong đau lên, từng hình ảnh vụn vặt xuất hiện, hắn nằm co quắp người.
"Nguyệt Liên..
Nguyệt Liên, ngươi nghe ta nói gì không?"
Hi Hoa cảm nhận phía Nguyệt Liên có gì bất ổn liền lo lắng, hai tên trước mắt đánh không đánh mà cứ giờ trò thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng Hi Hoa đã là thần, từng đạo đánh ra đều khiến chúng tổn thương nặng nề.
"Nguyệt Liên?"
Tiểu Nguyệt Liên nghe gọi liền cố gắng gượng cắt sứt môi, hắn nôn ra bụm máu, phút chốc mọi kí ức liền ùa về, hắn chậm rãi bám theo thanh sắt mà ngồi dậy nhìn Hi Hoa, vừa đúng lúc Hi Hoa bị tên một mắt đánh lén ném nhiều kim châm, vô tình xước vào cẳng tay, máu liền thấm ra ngoại bào.
Tơ máu trong mắt Tiểu Long hiện lên, hắn cắn răng vẻ mặt hung dữ tức giận
"N..
ngươi dám đụng vào nương tử ta!"
Hắn hét một tiếng lớn, xung quanh phát ra ánh sáng vàng chói, chiếc lồ ng nhanh chóng vỡ tung, một tiếng gầm lớn vang dội.
Đám binh sợ hãi chạy loạn.
Thanh Long trên không, đôi mày nhíu lại rồi từ từ mở mắt, ánh mắt lưu ly sáng lên trong đêm tối khiến người khác rùng mình, nó gào thét, phong ba bão táp liền nổi lên, và trong khoảng ấy, móng vút hắn vung ra đều xiên chết tên tóc đỏ và tên một mắt, cả những đám binh đều bị hắn càn quét không chừa lại một tên.
Hi Hoa đứng giữa khoảng đất trống, y lấy ống tay che mặt mình, bên tai tiếng gió dần lặng xuống, y từ từ thả tay áo xuống, trước mặt đã xuất hiện một Thanh long khổng lồ.
"Nguyệt Liên!"
Hi Hoa gọi hắn, Thanh Long hóa ánh vàng, rồi từ đó xuất hiện một dáng người, Nguyệt Liên đáp xuống trước mặt Hi Hoa, hắn vẫn như vậy, cao hơn y một cái đầu.
Hắn đưa tay nâng cánh tay bị thương của Hi Hoa, mặt lại xuất hiện lệ khí.
"Nguyệt Liên, ngươi không cần lo.."
Chưa dứt lời, cả người Hi Hoa đã bị Nguyệt Liên ôm lấy, hắn ôm rất chặt, bên tai y lại thều thào: "Hi Hoa.."
Ánh mắt Hi Hoa rũ xuống, ngửi thấy trên người Nguyệt Liên lại có máu, y liền đẩy nhẹ hắn ra rồi nói: "Thân thế của ngươi cần lo hơn!"
* Ầm, ầm*
Một thiên lôi giáng ngay vào lưng của Nguyệt Liên khiến hắn ngã về phía Hi Hoa.
Hi Hoa hoảng hốt đỡ lấy hắn: "Nguyệt Liên, Nguyệt Liên, Chuyện gì vậy?"
Trên trời sấm rền, Phong Miên Hạo cũng vừa đến kịp, ông nói lớn: "Là độ kiếp..
Hi Hoa, giao Phong Hiên cho ta, ta đưa nó về Long giới."
Hi Hoa gật đầu đỡ Nguyệt Liên đứng dậy nhưng bàn tay hắn vẫn níu lấy tay y, Hi Hoa vội nói: "Ta..
ta cùng ngươi về Long giới!"
Thế nhưng vừa nói hết câu, cả thân thể Hi Hoa lại phát sáng, Nguyệt Liên trợn mắt: "Hi Hoa!"
Phong Miên Hạo nhíu mày nói: "Hi Hoa..
Mau trở về Hoa giới đi, e là ngươi phải tiến nhập đài sen rồi."
Dứt lời, ông đưa tay vẽ trận pháp, cả người Hi Hoa theo trận pháp mà biến mất, Nguyệt Liên như với theo nhưng Phong Miên Hạo đã hóa thành rồng mang hắn bay đến Đông Hải, nơi sóng biển đã cuộn trào, mây đen mù mịch, sấm chớp rền vang.
Phong Miên Hạo nắm chặt vai hắn:
"Thiên kiếp bất đắc dĩ, hứa với ta phải cố gắng vượt qua, nghe không?"
Nguyệt Liên nuốt nước bọt, ánh mắt dần trở nên kiên quyết: "Vâng."
Hi Hoa bị đẩy về Hoa giới, nhanh chóng bầu trời Hoa giới cũng kéo mây đen, thiên lôi bắt đầu giáng xuống.
Hoa Đế bắt quyết đẩy Hi Hoa vào giữa tọa sen, hai mươi tư hoa tướng đại diện cho hai mươi tư tiết tập hợp lại tạo kết ấn, cánh sen từ từ dựng thẳng, Hi Hoa hít một hơi lạnh, tiếng sét bắt đầu vang lên, giận dữ lao về phía y.
Hoa ở Hoa giới phút chốc bị vùi dập trong trận phong bão.
Ở Thiên Cửu, Chuông Đông Hoàng lại kêu vang dữ dội náo loạn cả tứ hải bát hoang, khắp nơi như rơi vào hỗn loạn.
Bầu trời ngũ sắc lưu chuyển lung tung mà chim chóc bay tán loạn, từng cơn bão kéo đến.
Thiên Đế vội cùng Tam Thanh rời Thiên Cửu chia nhau đến Long giới và Hoa giới.
Chuông Đông Hoàng kêu oang oang, rung lắc dữ dội khiến cả thần tiên ở xa Thiên Kinh nhất còn phải bịt tai lại.
Nhận thiên kiếp làm rung động khắp tứ hải bát hoang..
Xem ra không phải là thiên kiếp phi thăng bình thường!
Ở Long giới nước dâng trào, từng vòi rồng cuộn lên dữ dội.
Phong Miên Hạo cùng Tư Duệ và hai người con trai đầu phải bảo vệ ngư dân phàm nhân, Nguyệt Liên một thân đứng giữa các vòi rồng chịu thiên kiếp, mái tóc đen láy bay rối loạn trong gió, khóe mắt xuất hiện hai hạt ngọc thủy long lanh.
Ở Hoa giới, trận bão hoa càn quét khắp nơi, Hàng ngàn tia sét nhỏ siết chặt lấy thân thể Hi Hoa, ấn hoa lam từ từ chuyển thành màu xanh pha đỏ, đài sen từ từ hóa thành màu vàng chói.
Tận hai canh giờ sau, biển yên gió lặng, chuông Đông Hoàng không còn kêu nữa.
Mọi người lảo đảo đứng dậy, khắp nơi như vừa trải qua thảm họa, bóng đêm đã không còn mà trời bắt đầu dịu sáng, trên khoảng trời ngũ sắc, phượng điểu bay đầy trời, cơn gió lành từ đâu cứ thổi không ngừng.
Nguyệt Liên trở về Long giới, cả người tàn tạ nhưng tiên khí chảy trong người đã thay đổi hẳn, khóe mắt đã có hai vảy rồng màu xanh ánh bạc, hắn phất tay, nước liền rút, biển lại yên lặng chan hòa, các thần dân đều quỳ xuống đồng thanh:
"Chúc mừng Đế Long độ kiếp thành công!"
Hắn đi từng bước, nhưng tâm không hiểu sao nặng nề, vừa thấy Tư Duệ xuất hiện liền ôm lấy nàng, từ từ thiếp đi.
Ở Hoa giới, từng đàn bướm dập dìu bay, tọa sen vàng