Bước đến cổng U Minh giới, linh khí hoàn toàn biến mất, nơi này bao quanh đều là âm khí thuần, cuộc sống sinh hoạt cũng không khác nhân gian là mấy.
Vượt qua những còn phố giăng đèn xanh đỏ thoắt cũng đến cổng thành cung điện.
Một âm binh quỷ mặt gấu đang đứng canh gác thấy từ xa có người mang theo đèn dẫn đường hướng tới liền chạy ra cung kính: "Tiểu Quỷ tham kiếm Xuân thần."
Hi Hoa gật đầu rồi nói: "Nhờ ngươi giúp ta nhắn lại với Bác Tu cung chủ có Xuân thần đến gặp."
"Vâng, ngài đợi thần một lúc."
Quỷ canh gác biến mất, Hi Hoa khẽ thở ra, không biết tình hình Tuyết Lưu như thế nào rồi, chỉ sợ hắn vẫn còn chưa bình tĩnh, y cũng không dám trực tiếp đến xem tình cảnh của hắn chỉ đành trong chờ vào bằng hữu Bác tu ở gần hắn nhất, ít nhiều cũng sẽ biết được một ít.
Phía sau bỗng có tiếng bước chân, Hi Hoa cũng không thèm để ý.
Thoáng thấy có bóng đen nhảy vồ lên trước mặt mình, hi Hoa cũng không thèm nhìn mà quay đi chỗ khác.
Nguyệt Liên xụ mặt liền chuyển bước chân đứng trước mặt Hi Hoa, hắn không nghĩ là Hi Hoa lại giận hắn, có phải là ghen không, lúc trước lịch kiếp hắn đã từng nếm qua mùi vị ghen của bảo bối, phóng hỏa là chuyện thường, lỡ như bây giờ y đốt luôn cả cái Thủy cung thì chắc cũng không lạ đâu.
"Ngươi đến đây làm gì?"
Hi Hoa phớt lờ hỏi, Nguyệt Liên vội đáp: "Ta đương nhiên theo sau để bảo vệ ngươi rồi."
Thấy Hi Hoa không để ý mình nữa, Nguyệt Liên liền phì cười nhéo má y.
"Ghen lên là dễ thương hết sức à."
"Đứng im!"
"Vâng!".
Nguyệt Liên ngoan ngoãn đứng bên cạnh, từ cổng Âm Ti xuất hiện một người, hắn đi ra, quân binh liền cúi người kính lễ.
"Xuân thần, Thủy Thần.".
Bác Tu thấy hai người vội đi đến hành lễ.
Hi Hoa cũng không chậm trễ nói: "Ta, đến thăm Tuyết Lưu!"
"A".
Bác Tu a một tiếng, sau lại buông lời thở dài.
Hi Hoa thắc mắc hỏi: "Tuyết Lưu..
Đệ ấy sao rồi?"
Bác Tu mím môi rồi nói: "Đã đến đây rồi, chúng ta vào trong nói chuyện đi!"
Cả ba người đi vào trong, phía xa xa lại có bao ánh mắt đỏ ngầu quan sát.
Vừa đi Bác Tu vừa kể.
Lần đó Tuyết Lưu trở về, cũng không biết vì sao lại nổi điên, đem tất cả y phục nữ trang hắn thích nhất đốt sạch, sau lại như kẻ không hồn uống rượu suốt một tháng trời, hỏi ra mới biết mọi chuyện.
Qua hết một tháng hắn lại đâm đầu vào công vụ, cũng không dành cho mình một chút thời gian nghỉ ngơi
"Đến bây giờ Tuyết Lưu vẫn đang ở Thẩm phán điện sao?"
"Đúng vậy! Ta đã cố tạo cho hắn ít niềm vui nhưng xem ra đều không lay chuyển được tâm tình của hắn."
Đi đến một sảnh điện, Bác Tu dừng lại nói: "Ta nghĩ Xuân thần là người biết nói chuyện hơn ta, thật sự nhìn hắn trầm tĩnh ta lại có chút không quen."
Hi Hoa hướng mắt vào trong, trong lòng cũng không rõ tư vị gì.
Nguyệt Liên nói: "Chuyện này ta cũng không liên quan gì, Hi Hoa ngươi vào đi.
Để hắn thoải mái một chút là được!"
Bác Tu nghiêng người mời: "Vậy mọi chuyện đều nhờ vào Xuân Thần.
Thủy Thần, mời ngài đến lưỡng đình."
Đợi Nguyệt Liên cùng Bác Tu rời đi, Hi Hoa chậm rãi hướng vào sảnh điện, Phụ thân Tuyết Lưu làm Phán Quan, sổ sinh tử ở U Minh giới đều được một tay ngài quản lí, Tuyết Lưu lớn lên trở thành một trong Thập thẩm phán, cũng là người gánh phụ giúp ngài.
"Xin hỏi, ngài là?"
Hi Hoa nhìn nha sai, ôn hòa nói: "Ta là Xuân thần, phiền ngươi vào báo Lưu Thẩm phán có Xuân thần yết kiến."
"A, tiểu sai tham kiến Xuân Thần.
Ngài ngồi đây chờ tiểu sai vào bẩm báo."
Nơi U Minh này rất âm u lạnh lẽo, tĩnh lặng, một chút ấm áp cũng không có, thảo nào người nơi đây vẫn hay tìm chốn nhân gian tỏa lòng.
Nếu không quen ở đây hẳn sẽ rất buồn
Một lúc nha sai đì ra thỉnh y đi vào trong.
Hi Hoa theo nha sai đi qua nhiều lối rẽ.
Nơi làm việc của Tuyết Lưu không biết từ khi nào đã dời đến vị trí sâu nhất, tĩnh lặng nhất điện này.
Đến góc hành lang, nha sai nói Tuyết Lưu đang đợi sẵn nên xin cáo lui trước.
Quá tĩnh mịch, đến nỗi từng bước chân của y đều vang rõ, cũng may hồ nước có những san hô đang phát sáng, coi như giảm được chút lạnh lẽo nơi này.
"Hi Hoa, Ở đây."
Hi Hoa đi qua hành lang bỗng nghe gọi liền ngẩng đầu nhìn Tuyết Lưu ngồi ở nóc đình đối diện, mái tóc trắng được cột gọn gàng vẫy tay với y.
Hi Hoa nhấp chân phi thân đến ngồi xuống cạnh Tuyết Lưu, Tuyết Lưu cười nói: "Ngồi ở đây thoáng hơn, lại không ảnh hưởng đến tiên khí của huynh."
"Ừm, quả nhiên ở trên đây khá tốt.
Ta đến đường đột không phiền đệ đang dở công việc chứ?"
Tuyết Lưu lắc đầu đùa giỡn: "Ta cũng nên nghỉ ngơi mà haha."
Hi Hoa nhìn Tuyết Lưu, quả nhiên cũng không còn nhận được chút vui tươi nào từ hắn.
Hi Hoa đưa tay, hai bình rượu ngọc liền xuất hiện: "Lần trước hứa với đệ tặng rượu hoa đào ngàn năm, nhân lúc rảnh ta đem đến cho đệ."
Tuyết Lưu nghiêng đầu: "Có sao?".
Tuyết Lưu nhận lấy mở nắm bình hít một hơi, vẻ mặt có chút rạng rỡ: "Rượu tốt, cảm ơn huynh."
Nói xong Tuyết Lưu uống một hớp, như có gì k1ch thích, hắn lại ngẩng cổ uống.
Hi Hoa chậm rãi nói: "Rượu này rất mạnh vẫn nên từ từ uống thôi, nếu không sẽ say quên lối về đó."
"Haha..
Ta vẫn đang tìm loại rượu nào khiến ta say đây."
Hi Hoa khẽ buông tiếng thở dài, lại đổi chủ đề nói: "Ta đã gặp được Tà Thần rồi."
Tuyết Lưu dừng uống rượu, nhàn nhạt nói: "Huynh tin lão sao?"
Thấy Hi Hoa không trả lời, lúc này tin hay không tin cũng không còn quan trọng nữa.
Tuyết Lưu rũ mắt, chậm rãi nói: "Thật ra khi đó lạc với huynh, ta vô tình có nghe chúng nhắc đến, vậy là Tà Thần lão sống lại thật rồi, Chiếm Viễn hắn cũng chính là tay sai của lão."
Hi Hoa hướng Tuyết Lưu hỏi: "Vậy có phải loạn tặc năm đó?"
"Hắn đánh cắp bản đồ bày bố, ủ mưu kế gần mười năm, cuối cùng cũng thành công, cướp hơn hai trăm quái thú ngàn tuổi.
Trong hang động lúc trước chúng ta vào là hang ổ của chúng."
Hi Hoa trầm lặng, không biết Diêm La Vương có biết chuyện này hay không, liệu Tuyết Lưu có liên quan gì đến chuyện này.
"Ta cũng đã nói hết rồi, bây giờ là thời gian ta tự chịu hình phạt."
"Cũng không phải lỗi do đệ!"
Nghe Hi Hoa nói, Tuyết Lưu chỉ cười nhạt: "Vì sao lại không do ta chứ, huống chi để người ngoài thấy bản đồ đó là ta mà, Diêm La Vương không truy xét là may mắn rồi."
Hi Hoa thở dài nhìn Tuyết Lưu uống rượu, giá như y cũng có thể uống cùng hắn để trải nỗi lòng.
"Vậy đệ đã tính đến sau này, nếu thật sự Tà Thần muốn gây chiến, đối mặt với Chiếm Viễn là chuyện bắt buộc.
Và có thể.."
"Hi Hoa, huynh nghĩ xem, ta cũng không phải có tấm lòng thiếu nữ mong manh dễ vỡ.
Nhưng dù là nam hay nữ, thì cũng có tình cảm riêng của mình.
Ta trước giờ cũng chưa từng nghĩ đến một chuyện tồi tệ, chỉ là chuyện lần này lại sốc đến vậy, nó làm ta tỉnh ngộ ra rất nhiều điều.
Ai yêu trước thì người đó là người thua cuộc, yêu đơn phương suy cho cùng cũng chỉ một mình mình chịu đau đớn.
Mà tim mình, cũng không phải cỏ cây, cũng không phải sắt đá.
Theo năm tháng thì cũng vơi mà thôi."
Hi Hoa đã từng nghe Nguyệt Liên nói qua, y chợt nghĩ đau đớn tình cảm trước kia của y cũng không bằng một chút nào của Nguyệt Liên và Tuyết Lưu, y khẽ nói: "Nhưng ta nghĩ, ngươi sẽ vượt qua.
Tứ hải bát hoang rộng như vậy, ta không tin ngươi sẽ không tìm được một người yêu thương ngươi, ví dụ như ta này."
Tuyết Lưu bật cười rồi ngã người ra ngói nằm: "Ây dô, đệ không muốn bị Thủy Thần đem ra làm mồi cho cá đâu."
Tuyết Lưu giương đôi mắt nhìn về bầu trời U Minh, chậm rãi nói: "Ta đương nhiên biết, ở chốn nhân gian đủ để ta hiểu tất cả mọi chuyện trên đời đều có thể xảy ra, quan trọng là tâm mình mà thôi.
Thời gian qua ta đau khổ, hận thù, điên dại đều có, chỉ là khi suy nghĩ lại cũng không đúng.
Bác Tu hắn nói với ta đừng vì một người không đáng mà hành hạ bản thân, hắn chưa yêu ai thì làm sao biết tâm trạng của ta.
Nhưng tới bây giờ ngẫm lại thấy hắn nói cũng đúng, ta cớ gì phải vì một kẻ như Chiếm Viễn mà lại hành hạ mình, thay vì dành thời gian đau khổ, ta dùng nó để kiểm điểm bản thân xong.
Đến khi mọi chuyện đã qua, ta sẽ tự tìm con đường mới, cũng không vương vấn chuyện cũ nữa."
Hi Hoa mỉm cười nói: "Chỉ có những người tâm đủ mạnh mẽ mới suy nghĩ như vậy, chí ít cũng có Bác Tu soi sáng vài phần cho đệ, đệ cũng đừng hắt hủi hắn."
Tuyết Lưu bĩu môi: "Lần trước hắn dám đánh ta, ta còn chưa tính sổ, hắt hủi hắn thôi là lời cho hắn rồi."
Nói đến đây Tuyết Lưu cũng khẽ cười: "Ta cũng tính toán hết rồi, nếu như Chiếm Viễn đã bạc tình như vậy thì cũng đừng trách ta bạc nghĩa, ta từ từ cũng sẽ tập quen mà thôi, tuy rằng sẽ còn cấn cấn trong lòng."
"Ta tin đệ sẽ vượt qua!"
"Ta cũng tin bản thân mình!"
Cả hai đều cười, Hi Hoa chợt nghĩ tự mình giải thoát cho mình là tốt nhất, vừa có thể khiến mình mạnh mẽ vừa lấy làm kinh nghiệm sau này.
Còn người ngoài như y vốn sẽ không hiểu rõ, đành chỉ có thể ngồi một bên lắng nghe Tuyết Lưu nói, như vậy cũng đủ trút phiền lòng rồi.
"A..
cho đệ cái này." Hi Hoa ấn già, trước mặt hiện ra một đóa linh lan, y di chuyển ấn kết, trên tay Tuyết Lưu liền hiện ra một chiếc vòng phát sáng.
Hi Hoa dặn dò cặn kẽ:
"Ta tặng đệ, nơi này âm u lạnh lẽo, thấy chút ánh sáng sẽ khiến tâm hồn thoải mái hơn.
Ngoài ra nó còn có thể tạo trận pháp bảo vệ đệ lúc cần thiết, ta nghĩ Chiếm Viễn hắn vẫn chưa bỏ ý định giết người diệt khẩu."
Tuyết Lưu chạm nhẹ vào vòng tay, bỗng chốc nở nụ cười: "Hi Hoa huynh biết không, nếu không có Đế Long, đệ sẽ là cái đuôi đeo lấy huynh mãi không rời đó.
Cưới huynh về cũng được."
"E hèm.."
Tuyết Lưu và Hi Hoa giật mình nhìn xuống dưới thì thấy Nguyệt Liên và Bác Tu khoanh tay đứng bên bờ hồ.
"Phong cảnh cũng hữu tình lãng mạn quá nhỉ!".
Nguyệt Liên lơ mắt xung quanh, vẻ mặt cau lại khó coi.
Tuyết Lưu và Hi Hoa phì cười rồi bay xuống dưới, Bác Tu há hốc nói: "Ây da, có rượu sao?"
Tuyết Lưu ôm hai vò rượu hất mặt nói: "Đây là rượu đào hoa ngàn năm mà Hi Hoa đặc biệt ủ cho ta, đừng mong ta san sẻ."
"Đặc biệt ủ?".
Nguyệt Liên quay sang ánh mắt thâm thúy nhìn Hi Hoa.
Hi Hoa cười ha ha phất tay nói: "Không có không có, là của lão Chu, ta không có ủ."
Tuyết Lưu vỗ vai y: "Cũng không sao, rượu của huynh tặng đương nhiên là ngon nhất, sau này nếu rảnh đệ sẽ đến Hoa giới trò chuyện thâu đêm với huynh, đệ còn nhiều chuyện muốn cùng huynh..
a ơ"
Bác Tu kéo Tuyết Lưu lại nói: "Ngươi say rồi, haha!"
Nguyệt Liên trề môi gật đầu lia lịa, tỏ vẻ như đã hiểu.
Tuyết Lưu nấc một tiếng: "Hi Hoa, hình như huynh nói đúng, rượu này mạnh đến nổi đệ uống nửa bình, cuối cùng ngấm ngầm đến bây giờ mới say nè.."
Hi Hoa cười nói: "Vậy thì nên về nghỉ ngơi đi, hôm nay đến thăm đệ vậy thôi, khi nào có thời gian ta lại tới."
Tuyết Lưu đứng không vững liền khoác vai Bác Tu, ánh mắt đờ đẫn nói: "B..
Bác Tu, đưa ta về, chết rồi, say rồi.
Vậy, đa tạ huynh về hai vò rượu và vòng tay Linh lan nha..
đệ, nói rồi, rất thích haha, thích huynh..
Ưm"
Tuyết Lưu bị Bác Tu bịt miệng rồi lôi đi: "Thủy Thần, Xuân thần không tiễn, ta đưa hắn về phòng!"
Hi Hoa cứng ngắc vẫy tay tạm biệt, thật ra trong rượu y có để ít thuốc an thần phòng khi Tuyết Lưu đang gặp vấn đề về tâm lí, hắn chỉ cần ngủ một giấc ngon sẽ xong.
"Đi rồi..
Nhìn gì nữa!"
Hi Hoa quay lại, có chút chối bỏ: "Không có..
Đi về thôi."
Hi Hoa tránh ánh mắt nhíu lại của Nguyệt Liên rồi rời đi, nhưng đi một đoạn lại không nghe thấy bước chân theo, y quay lại nhìn Nguyệt Liên, hắm vẫn nhìn y nhưng chưa từng bước đi.
Hi Hoa thở dài, quay lại nắm lấy tay hắn kéo đi: "Về thôi!"
Ra được U Minh giới là hai người cưỡi mây đi, nhưng qua cánh rừng phong, Nguyệt Liên lại lôi y xuống, hắn nắm chặt tay y kéo y đi.
"Liên..
Đi đâu vậy"
Bước chân Nguyệt Liên chậm lại, cuối cùng hai người cũng sóng bước bên nhau.
Hi Hoa khẽ cười nghiêng người nhìn hắn: "Ghen sao?"
"Hừ!"
"Rượu của Tuyết Lưu là rượu thuốc, đợi chút nữa về ta sẽ đưa ngươi vò rượu nguyên chất."
"..."
"Lần trước Tuyết Lưu bị ám sát hụt, ta nghĩ Chiếm Viễn làm thuộc hạ của Tà Thần, gã chắc chắn sẽ rất mạnh nên tặng y đóa linh lan phòng vệ.
Dù gì nhân chứng loạn tặc U Minh giới chỉ có mình y thôi, chúng ta cũng rất cần y mà."
"..."
"Được rồi, được rồi, ta không nên giận ngươi dù biết ngươi và Vạn Uyên chiến thần chỉ đùa giỡn mà thôi..
Không giận, không làm lơ ngươi nữa!"
"..."
Hi Hoa nhìn Nguyệt Liên, hắn vẫn không ư hử.
Hi Hoa trầm mặt, nhanh chóng đưa tay nhéo ti hắn, hắn liền la oai oái.
"Cho ăn mềm không ăn lại muốn ăn cứng sao?"
"Aaa không dám không dám, phu quân ta sai rồi..
aaa."
Hi Hoa buông tay thở hắc, Nguyệt Liên xoa ngực ủy khuất: "Tiểu bảo bối, ta thực sự rất ghen tị."
Hi Hoa khoanh tay đáp: "Ghen tỵ! Ngươi ghen với bình rượu cho Tuyết Lưu sao, chút nữa ta sẽ lôi ngươi vào hầm rượu tha hồ cho ngươi uống.
Ngươi ghen với đóa linh lan của Tuyết Lưu, vậy còn cây hoa thành tinh trước mặt ngươi đây, ngươi xem không bằng đóa linh lan đó sao?"
Nguyệt Liên sững người, ánh mắt lại nhu hòa mà ôm chầm lấy Hi Hoa: "Không có không có, ta sai rồi, Hi Hoa là nhất." Hi Hoa thở dài vòng tay ôm cổ hắn, ánh mắt hướng đến những tán lá phong đỏ rực.
Nhàn nhạt nói: "Nhưng sau này ta cũng sẽ kiểm điểm bản thân, không làm ngươi buồn nữa..
Ta cũng không nên tự ý giận ngươi dù biết chỉ là đùa giỡn."
Nguyệt Liên dụi dụi vào người y chấp nhận lời nói ấy.
Giống mèo nhỏ thật!
Hi Hoa buông hắn ra nói: "Đi về."
Bước được vài ba bước.
Nguyệt