Hi Hoa bay thẳng về phía Bắc Hải, nơi này sấm nổ rầm vang, bầu trời cuộn mây đen ngợp, sóng biển cuộn xoáy hung dữ, y bắt thuật ẩn thân bay qua từng lớp binh hỗn loạn, ánh mắt vẫn tập trung tìm kiếm một bóng hình.
Điều quan trọng làm Hi Hoa sợ hãi đó là tại sao lại có nhiều binh tập trung như vậy, lại bao vây quanh cung điện Bắc Hải.
Liếc nhẹ qua Hi Hoa liền bắt gặp Vô Ảnh đứng đầu đội quân, tuy mang mặt nạ nhưng vẫn cảm được vẻ mặt cực kì giận dữ của hắn.
Hi Hoa đáp trên một tháp cung quan sát.
Lập tức liền có một tiếng động lớn, cả cánh cửa điện bị đánh tung.
Nguyệt Liên từ đó cũng bay ra, tay cầm trường kiếm ghì dừng lại, hắn quỳ trên mặt đất, nét mặt sa sầm nhìn về phía một làn quỷ khí đang dần hiện ra.
Hi Hoa sững người, không lẽ thúc thúc của Nguyệt Liên đã dùng Đồng Lô Hồng Liên luyện để tăng tu vi từ đó gia nhập ma đạo.
Vị thúc thúc này của Nguyệt Liên tướng mạo cao to, mặt rồng hung dữ, trên tay là một cây đao lớn, ông liếc nhìn khiến các thủy binh đang sợ hãi hoảng hốt, bên trong đã là mớ hỗn độn, lệ khí còn quẩn quanh, Hi Hoa nghĩ hẳn ra đã xảy ra một trận giao đấu chỉ là phía Nguyệt Liên lại nhượng bộ nhiều hơn.
Vô Ảnh chạy đến cạnh Nguyệt Liên xem xét
"Quân thượng, Bắc Thủy Quân.."
"Thúc ấy quả nhiên ăn cắp Đồng Lô Hồng Liên để luyện tăng tu vi.
Bây giờ bị quỷ khí cắn ngược nên thần trí đã bị xâm chiếm."
Bắc Thủy Quân bật cười điên cuồng, đôi mắt đỏ ngâu cùng khuôn mặt bị quỷ khí làm biến dạng đến nỗi thần không ra thần, quỷ không quỷ, ông như muốn sát phạt tất cả người trước mặt liền một tay quét đao càn quấy.
Hi Hoa biết ở Long giới giỏi nhất chính là thủy binh nhưng nếu nước bị ảnh hưởng, họ cũng sẽ rất khó khăn tập trung.
Hi Hoa vội kết ấn, lập tức một tòa linh tính hoa xuất hiện bao trùm lấy ông khiến quỷ khí bị ngưng trệ, ông sững sốt vô cùng.
"Hi Hoa." Nguyệt Liên vội nhìn quanh tìm kiếm liền thấy một bạch y hạ xuống.
Nguyệt Liên hoảng hồn, gương mặt bớt lạnh nhạt vội hỏi: "Hi Hoa, sao lại đến đây?"
"Tham kiến Xuân Thần!"
Các thủy binh hành lễ.
Trong hoàn cảnh này vẫn nhớ đến lễ nghi quả nhiên được rèn luyện nghiêm túc.
"Ta phát hiện ấn hoa không ổn liền đến tìm ngươi."
Nguyệt Liên thở ra rồi hướng Bắc Thủy Quân nhìn, ông vẫn đang cố gắng phá từng mảng linh tính hoa để thoát ra: "Dù sao đó cũng là thúc thúc của ta nên ta không thể ra tay tàn nhẫn.
Nếu có thể ta muốn giao thúc cho phụ quân, chỉ là quỷ khí này kì lạ, chỉ cần đến gần liền tạo chấn động.
Vừa hay dùng linh tính hoa trói lại cũng ổn."
"Trên người ngươi có Tỏa tinh ngọc sao?"
Hi Hoa chợt hỏi, Nguyệt Liên ngạc nhiên đáp: "Tỏa tinh ngọc? Không có!..
Ừm, ta nghĩ là do ngọc bội Mạn Đà La Hoa này.
Cản ta đến gần thứ nguy hại cho bản thân!"
Hi Hoa thấy cũng đúng, nhìn ngọc bội của mình lộ ra sau vạt áo của hắn, trong lòng thầm cảm tạ nó, nhưng y cũng không quên căn dặn: "Trận pháp của ta không biết có giữ ngài ấy được lâu không.
Ngươi nên nghĩ cách đi."
Nguyệt Liên nghiêm giọng ra lệnh: "Tất cả chia nhau phong tỏa Bắc Hải cung.
Vô Ảnh, xem xét dâm chúng gần ở phạm vi nguy hiểm.
Tránh để người khác đến gần đây"
Mọi người rất nhanh theo hàng lối chạy đi.
Nguyệt Liên kết ấn, một kết giới thủy tinh hiện ra chồng lên trận pháp của Hi Hoa.
Đây là lòng giam bằng thủy kết tạm thời giam Bắc Thủy Quân lại đợi đại thống lĩnh đến.
Hi Hoa bước đến vừa kiểm tra qua một lượt trên người Nguyệt Liên vừa nói: "Thiên Đế đã thực hiện một trận rà xét cùng U Minh giới, cho tới hiện tại ta chỉ thu thêm một mảnh mới trong vương phủ Điểu tộc mà thôi."
"Điểu tộc? Ôn Khương?".
Nguyệt Liên bất ngờ về việc này, hắn không nghĩ Điểu tộc lại lộ liễu như vậy, đặt ngay ở vương phủ của mình.
Hi Hoa lắc đầu đáp: "Ta không biết, nó nằm trong vùng Ôn Diện cai quản? Khi đưa người lên Thiên Cửu thì phát hiện ngươi gặp nguy hiểm nên vội đến đây, không kịp tìm hiểu thêm."
Nguyệt Liên thở ra, không đồng tình nói: "Bắc Hải là nơi tập trung quân đội lớn, sau này không được một mình đi vào.
Ta sợ họ sẽ đả thương ngươi."
"Ừm..
lần sau sẽ đi cùng ngươi đến."
Hi Hoa có vẻ vẫn mặc kệ làm Nguyệt Liên có chút buồn cười, hắn kéo y đi đến trước trận pháp.
Hai người cùng ngấm ngầm quan sát, Bắc Thủy Quân đang cố phá trận pháp nhưng cả người đều bị đình trệ khó khăn cử động.
Hi Hoa trích ra một đoạn khí nhỏ rồi ấn thuật chú, đây chính là lệ khí từ Đồng Lô Hồng Liên.
"Nguyệt Liên, ngươi đã từng nghĩ sau này giải quyết chuyện này như thế nào chưa? Ta biết rằng nội bộ của Long giới, Thiên Cửu không được tham gia nhưng đây là việc liên quan đến Đồng Lô Hồng Liên, ngươi sẽ đưa thúc thúc của ngươi đến Thiên Cửu chứ?"
Nguyệt Liên nhìn vị thúc thúc trước mặt, hình tượng của ông từng là mơ ước Nguyệt Liên theo đuổi.
Sự việc hôm nay đã khác so so với suy nghĩ của hắn, hắn không biết vì sao thúc thúc lại làm như vậy, phế thần nhập quỷ, hắn chưa từng nghĩ đến.
Nguyệt Liên rũ mắt chạm nhẹ bàn tay lên thủy kết, một luồng linh lực truyền vào trong, hắn muốn hóa giải phần nào đó quỷ khí trong người Bắc Thủy Quân.
Hi Hoa cũng phụ giúp hắn, hắn vừa trải qua giao đấu, linh lực trong người cũng phải giảm đi bởi đối thủ chính là vị Tướng nắm đầu quân đội mạnh ở Long giới, hai người lại luyện cùng chung hệ thủy, muốn thắng thì phải biết dùng sức và dùng trí.
"Ta muốn nghe câu trả lời từ thúc ấy, nếu thúc thật sự có dã tâm lớn ta cũng chỉ đành thực hiện theo luật của Long giới mà xử phạt đúng tội.
Công tư phân minh."
Lời nói của Nguyệt Liên có kiên định nhưng cũng có đau lòng, nào ai muốn xét xử người thân của mình chứ.
Trong thủy kết, lệ khí vẫn còn lan tỏa chỉ là đã bớt đi phần nào, Bắc Thủy Quân dần dần chống cự không nổi rồi ngã gục xuống.
Vừa hay có tiếng rồng gầm, Phong Miên Hạo cũng đã đến.
Không lâu sau đó, Hi Hoa trở về Nam Thiên Môn, đôi chân cũng chậm lại.
Ở bậc thang trời cho đến phía ngoài Lăng Tiêu điện tập trung rất đông người, có lẽ Vạn Uyên và các vị thần sư khác cũng đã trở về.
Nguyệt Liên vì lo chuyện Long giới nên đã ở lại, một mình Hi Hoa nếu không phải là người phát hiện Đồng Lô Hồng Liên ở Điểu tộc thì y cũng sẽ trở về Hoa giới để xem xét tình hình trước và hồn phách của Đàm Xuyên, y dù gì cũng đã đi quá một ngày rồi không biết nó như thế nào, liệu Vạn Uyên có phát hiện gì không.
Bước đến sảnh Lăng Tiêu thì đã thấy các binh gác cung nữ quỳ rạp xuống sợ hãi, điều này chỉ xảy ra khi Thiên Đế đang nổi cơn thịnh nộ, một khoảng không im phăng phắc làm cho Hi Hoa cảm thấy thật ngột ngạt, nửa không muốn vào.
Một thiên binh thấy Hi Hoa liền chạy đến nhỏ giọng:
"Xuân Thần, có cần thần vào bẩm báo không ạ?"
"Không cần! Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Thiên binh vốn dĩ không được phép lan tụng chuyện trong điện nhưng có lẽ hắn nghĩ y cũng là người trong cuộc nên ngắn gọn nói: "Là xung đột giữa Ôn Khương Vương chủ và Thiên Đế.
Còn có cả Thiên Hậu.
Chuyện Đồng Lô Hồng Liên vẫn chưa được xử lí, hiện đang nói về chuyện tư, thế nên các thượng thần đang ở Đài Sát Đọa quan sát các mảnh Đồng Lô Hồng Liên."
Nếu như liên quan đến dòng họ, Lạc Tịnh Hương đương nhiên sẽ phải xuất hiện, chỉ là không biết bà sẽ phân xử như thế nào.
Có giống năm đó bịa đặt để y bị truy đuổi không?
"Phượng Minh tinh quân đã đến chưa?"
"Ngài ấy bị thương đang ở chỗ Dược Vương."
Hi Hoa gật đầu xoay lưng đi về phía Phủ Dược Vương.
Nếu là chuyện tư thì y cũng không tiện tham gia chi bằng đi tìm Phượng Minh để hỏi thăm sức khỏe.
Đứng ngoài cửa đã nghe tiếng la kiềm nén của Phượng Minh.
Hi Hoa bước vào liền thất thần: "Phượng Minh!"
Phượng Minh ngẩng khuôn mặt tái xanh nhìn Hi Hoa, sau cũng cố gượng nụ cười: "Trùng hợp.
Đệ cũng đến khám..
a.
A!"
Hi Hoa bước vội đến nhìn cả cẳng chân Phượng Minh xanh tím hỗn loạn lại rướm máu, nhìn vẻ mặt lo lắng câu mày của Hi Hoa.
Phượng Minh cũng thôi cười tặc lưỡi suỵt một tiếng: "Đừng cho ai biết! Ta bị Quỷ Tu Đằng quấn lấy."
"Quỷ tu đằng? Cây đó rất ít khi thấy, huynh gặp nó ở đâu?"
"Tham kiến Xuân Thần!"
Dược Vương toát mồ hôi gắp từng cái gai ra.
Hi Hoa từ tốn nói: "Dược Vương, để ta.
Ông ra ngoài giúp ta mang một chậu nước lớn vào đây."
Hi Hoa thay chỗ Dược Vương xem xét qua một lượt, Phượng Minh chậm rãi kể: "Ta được phân đến các tộc thuộc trung tâm của tứ hải bát hoang, vô tình vấp phải gốc cây mà ngã xuống dốc, chân bị va vào nó.
Đau chết đi được."
Hi Hoa thở ra: "Coi như huynh may mắn không ngã cả người vào cây.
Nhưng mà ta nghĩ chắc huynh cũng được uống ít mật của nó rồi chứ."
Phượng Minh bật cười ha hả: "Nào có..
chưa kịp thử..
aaa, Hi Hoa đauuuuu!"
Cây gai cuối cùng cũng bị gắp ra, Dược Vương mang một chậu nước lớn đến rồi đứng sang một bên nói: "Vết thương rất nặng, độc đã ngấm vào trong mạch.
Thật ra nếu Hỏa Thần không mặc kệ vết thương mà chạy loạn thì cũng sẽ không nghiêm trọng đến vậy!"
Hi Hoa đem chân Phượng Minh để vào chậu nước rồi mò mẫn trong lọ áo lấy ra một bình tinh hoa đổ vào trong, nhìn vết thương nặng làm y tâm tình khó chịu mà quở trách: "Bộ huynh bị ai đuổi hay sao mà phải chạy lung tung.
Huynh vốn dĩ biết Quỷ Tu Đằng độc nhất phần gai, dù có không nhớ thì ít ra thấy chân mình bị thương thì cũng phải mở cánh mà bay chứ.
Huynh kiểm tra xem trên người còn vết thương nào không?"
Phượng Minh cười cười rồi lắc đầu, Hi Hoa thở dài rồi nói với Dược Vương: "Dược Vương giao huynh ấy lại cho ta, ông đi làm việc của mình đi."
"Vâng, có gì cần hãy gọi thần!"
Dược Vương rời đi, Hi Hoa xoay tay dùng linh lực ép vào chân Phượng Minh, nước trong chậu cũng dần chuyển màu.
"Huynh gặp chuyện gì sao?"
Phượng Minh phe phẩy chiếc phiến, giọng điệu thoải mái nói: "Chuyện gì là chuyện gì? Đệ sao vậy, từ lúc nào lại đa nghi nhiều thứ thế."
"Tự ta cảm thấy thế.
Vả lại ta tin vào giác quan của ta.
Mà thôi cũng không có gì, huynh ngồi đây dưỡng thương ta phải tới phủ Kính Văn huynh để lấy tấu chương."
"Đệ không gặp hắn đâu, hắn hiện đang ở hồ Thải Vi.
Đệ cũng đừng đến đó làm phiền người ta."
Phượng Minh uống chén trà, trong lời nói có chút buồn bực.
Hồ Thải Vi do tộc tiên ngư cai quản nằm ở trung tâm Đông Hoang, Hi Hoa như nhận ra lí do chỉ mỉm cười nói: "Ta đâu cần gặp huynh ấy, tấu chương để ở phủ, tự ta lấy cũng được không cần phiền đến huynh ấy đâu."
Chiếc phiến trên tay Phượng Minh ngừng động, hình như hắn biết hắn lỡ lời, nào ai đến phủ chỉ vì muốn gặp Kính Văn như hắn đâu, sao hắn lại đặt ý muốn của mình lên người khác nhỉ.
Hắn cười qua chuyện, mặt tỏ vẻ bối rối.
Thật ra làm gì có chuyện Phượng Minh tính tình bất cẩn như vậy, hắn chỉ vô tình, chỉ là vô tình thấy Kính Văn cùng vị tiên ngư ấy, hai người có chút thân mật nên đâm ra hoảng hồn rời đi, đầu óc không thanh tịnh vấp rễ cây ngã vào Quỷ Tu Đằng mà thôi, cũng không hiểu lúc đó tâm bấn loạn điều gì mà không để ý đến vết thương, một đường chạy thẳng đi.
Nhớ đến đây Phượng Minh liền buông tiếng thở ra.
Độc tố đã bị đẩy ra, Hi Hoa hong khô chân hắn xong, một lần nữa bôi tinh hoa lên chân rồi băng bó lại.
"Ờ..
Nguyệt Liên hắn không đi cùng đệ sao?"
"Long giới xảy ra chuyện hắn ở lại giải quyết, xong xuôi mới đến.
Vết thương cơ bản đã được xử lí, huynh giữ lọ tinh hoa này, khi nào thay thì bôi lên một lần sẽ sớm lành thôi."
"Ừm".
Phượng Minh cất lọ tinh hoa vào, được một lúc thì một thiên binh đi vào bẩm báo: "Hỏa Thần..
Xuân Thần, Thiên Đế cho gọi nghị sự ở Lăng Tiêu điện."
"Huynh đi được không?"
"Hơi cấn cấn."
Hi Hoa đỡ Phượng Minh đi, hắn căn bản vẫn đi được, chỉ là lúc đầu để độc tố ăn sâu nên các cơ chân có chút thắt lại, máu chưa hẳn lưu thông nên có phần tê rần.
Từng bước chậm rãi, cà nhắc đi cũng thật khó khăn.
"Huynh không muốn bay sao?"
"Có người sẽ mỉa mai ta, ở Thiên Cửu này không được sử dụng chân thân tùy tiện.
Mà cũng có gì đâu, một chút lại quen thôi."
Hi Hoa biết Phượng Minh không muốn mở cánh bay, đơn giản vì cánh hắn không được lành lặn, một tiểu đồng ở cạnh đã từng tiếc lộ có lần trở về trên vạt lưng hắn dính đầy máu..
Lúc trước hắn thích phơi bộ cánh ra cho thoải mái, bây giờ cũng không thấy nữa, rốt cuộc trong thời gian qua không biết hắn đã gặp những gì, Hi Hoa ra chủ kiến hỏi hắn:
"Vậy còn kiệu thì sao? Chắc huynh không mất sĩ diện đâu?"
Phượng Minh bật cười nói: "Thôi nào, đợi khi nào ta không đi được nữa thì đệ hãy cõng ta.
Mà này, đừng nói ta bị va phải Quỷ Tu Đằng nha, không ai tin một tên như ta lại vô ý tứ va vào một cái cây đập vào mắt liền thấy đâu."
Hi Hoa gật đầu, nếu nói ra e là nơi Thiên Cửu thị phi này sẽ nói hắn không tập trung vào công việc hoặc là để lộ mình gì đó.
Dù hắn thuộc con cháu của huynh trưởng Thiên Đế cũng phải cẩn thận rất nhiều, tâm người không dễ đoán, sơ hở liền bị dèm pha.
Cả hai chậm rãi đi đến Lăng Tiêu điện, mọi người đã tập trung đầy đủ đứng trước điện hành lễ.
Thiên Đế gật đầu, không khí trong điện vẫn ngột ngạt.
Chỉ thiếu mỗi Nguyệt Liên, Kính Văn cũng từ hồ Thải Vi trở về.
Thiên Đế bỗng lên tiếng hỏi:
"Phượng Minh, con bị sao vậy"
Phượng Minh xòe phiến cười qua chuyện: "Con chỉ bất cẩn..
Nhảy khỏi đám mây, đáp không chuẩn xác thôi."
"Haha, Hỏa Thần sao lại không cẩn thận vậy, ngài vẫn có thể bay được mà, hà cớ chi phải đằng vân."
Mọi người hùa vui, Phượng Minh chỉ biết cười theo.
Thiên Đế e hèm một tiếng rồi bắt đầu nghị sự.
Nghị sự diễn ra rất căng thẳng, tổng cộng có năm mảnh bị mất, bây giờ Điểu tộc có một mảnh, Dạ Tập Huyền lấy từ Long giới một mảnh, U Minh giới một mảnh, chỉ còn có hai mảnh cuối cùng nhưng phạm vi đã rộng ra khắp Đông Hoang với những cách giấu cực kì công phu, muốn tìm cũng thấy khó khăn.
Sau lại tra hỏi về việc Đồng Lô Hồng Liên ở Điểu tộc.
Ai cũng vô cùng bất ngờ nhưng mà nói không liên quan đến Ôn Khương thì cũng khó lòng tin.
Một Điểu tộc luôn cao ngạo trong việc thiết lập binh đoàn giỏi giang, tính nghiêm túc to lớn vì sao lại có việc Đồng Lô Hồng Liên ở trong vương phủ, trừ phi chính họ là người đặt ở đó.
Nhưng quan trọng nơi đó là do Ôn Diện, một thượng thần dưới trướng Vạn Uyên cai quản, điều này càng khiến người ta khó suy đoán hơn.
Hội nghị kéo dài đăng đẳng bốn ngày, có ồn ào có xung đột, rốt cuộc cũng nhường cho Điểu tộc một thời gian ngắn tra xét nhưng dưới sự giám sát của Vạn Uyên chiến thần.
Các thần sư cùng những người mang nhiệm vụ vẫn tiếp tục tập trung tìm kiếm không được buông lơi cảnh giác.
Bỗng dưng có một câu hỏi đặc ra:
"Thiên Đế, vậy còn Long Giới thì sao?"
Chuyện này đối với Hi Hoa là để tâm vạn phần, nơi này không ai thuộc người Long giới nên sẽ không ai hỏi được gì cả.
Suy cho cùng quyết định này chỉ có thể đàm phán với người đứng đầu Long giới.
"Dạ Tập Huyền lấy một mảnh tại Long giới, tra ra chính