Ở một lều trại khác cách đó không xa, Phượng Minh khoanh chân ngồi ở ghế nhìn Kính Văn đi qua đi lại.
Hắn biện lí do lều trại không đủ nên kéo Kính Văn qua ngủ chung trại với mình, tuy cách này có chút vô liêm sĩ nhưng cũng coi như là cách nhẹ nhàng không lộ liễu.
Kính Văn khoác ngoại bào lên giá rồi nhìn Phượng Minh cứ chăm chăm nhìn y hỏi: "Ngươi không đi ngủ sao? Vạn Uyên nói ngày mai phải thức sớm để dàn binh."
"Ừm, ta đi ngủ liền."
Nói là vậy nhưng Phượng Minh vẫn ngồi đó, Kính Văn ngán ngẩm ôm gối và chăn đến giao cho hắn.
Phượng Minh ngạc nhiên hỏi: "Cái này?"
"Có cần ta trải giúp ngươi luôn không?"
Nghe vậy Phượng Minh liền nhảy dựng lên: "Ngươi cho ta ngủ dưới đất sao? Tại..
tại sao không ngủ cùng trên giường.
Giường đủ hai người mà."
Nói xong hắn ôm chăn gối đến giường trải ra rồi nói: "Ngươi vào trong nằm đi.
Ở doanh trại phải chịu nhiều cực khổ, ngủ cùng người khác là chuyện hết sức bình thường.
Ngươi đừng nằm dưới đất, dưới đất lạnh lẽo rất dễ nhiễm hỗn khí mà ai lại để đệ nhất văn thần ngươi ngủ ở đất."
Kính Văn thở dài, đành nói: "Vậy ngươi nằm bên trong đi, ta không muốn đến canh ba lại bị ngươi ép vào góc."
Kính Văn xoay người đi tắt nến, Phượng Minh nghe vậy mặt liền đỏ đi, hắn bỏ ngoại bào, cởi giày rồi chui vào trong nằm.
Xoay lưng lại với Kính Văn, hắn nhắm mắt nhưng trong lòng vẫn mong chờ.
Đợi khi cảm nhận được độ nặng xuống của cái giường hắn mới vui vẻ an tâm ngủ.
Nhưng cơ hội ngàn năm mới có một, Phượng Minh hắn sau khi tiếp thu được cách theo đuổi vô liêm sĩ của Nguyệt Liên thì rất nhanh nắm bắt cơ hội.
Hắn đợi đến nửa đêm lại giả vờ chuyển động người đem Kính Văn ôm lấy, mùi trầm hương trên người y liền phảng phất ở mũi.
Hắn cảm nhận Kính Văn đang nhúc nhích nhưng cũng không có ý đẩy hắn ra làm tâm hắn vui vẻ khôn cùng.
Cứ như vậy mà ôm Kính Văn chìm vào mộng đẹp.
Canh năm* hôm sau Nguyệt Liên bất ngờ tỉnh dậy trước, hắn đưa mắt nhìn Hi Hoa ngủ cạnh mình.
Thật sự thì hắn đang gặp một vấn đề nan giải, cho dù là tiên hay người hắn cũng sẽ gặp vấn đề của một nam tử thường mỗi khi sáng sớm hay gặp.
Nguyệt Liên day ấn đường, ở đây được hơn một tháng nhưng đâu gặp tình trạng này, hôm qua Hi Hoa vừa đến sáng nay liền gặp.
Hắn tự nghĩ có lẽ cơ thể hắn chỉ phản ứng mãnh liệt với Hi Hoa mà thôi.
*3 giờ đến 5 giờ sáng
Nguyệt Liên chống đầu lên tay, nằm nghiêng người cứ nhìn Hi Hoa ngủ, vậy mà càng nhìn lại càng muốn đem y ra thõa mãn, hắn thật là một tên bi3n thái mà.
Nguyệt Liên vuốt mặt, lại dừng bàn tay ở miệng, khuôn mặt hắn đỏ lên.
Hắn đang đấu tranh giữa lý trí hay "đồ dùng" của hắn.
Có nên nhờ Hi Hoa giúp hay tự mình xử lí dù biết rằng rất khó để hạ xuống.
Nhưng trong lòng hắn rất ủy khuất nha, bảo bối trước mặt không thể "ăn", thật giống như treo miếng thịt trước mặt một con sư tử bị bỏ đói lâu ngày.
Nguyệt Liên mím môi, ngón tay đưa lên chọt chọt vào má của Hi Hoa, xong lại xoay lưng lại với y, thôi thì vẫn nên tự xử lí.
Hắn vận nội hàn trong cơ thể, trong lòng cầu mong cảm giác mau qua đi, vậy mà Hi Hoa lại không thấu cảm giác hắn, còn mơ màng nên vòng tay ôm lấy hắn.
Hơi thở của Hi Hoa phả nhẹ vào gáy của Nguyệt Liên khiến tâm trí hắn liền bị lung lay.
Thở cũng đã thở vào, ôm cùng đã ôm rồi, đã vậy hắn còn cảm nhận luôn cả sự ấm áp của da thịt Hi Hoa qua hai lớp trung y dán vào lưng hắn, đầu óc hắn quay chong chóng, gọi nhỏ:
"Hi Hoa..
Ti, tiểu bảo bối."
Hi Hoa nghe gọi liền mơ màng tỉnh dậy, tập tính mèo vờn không biết học đâu mà lại áp dụng vào lúc này.
Y mắt nhắm mắt mở nhổm dậy áp nửa mặt mình lên nửa mặt Nguyệt Liên mà dụi dụi, tay tính vân vê cằm của Nguyệt Liên ai ngờ vô lực lại sờ lên yết hầu của hắn.
Bao nhiêu tinh thần phút chốc tan vỡ.
Nguyệt Liên xoay người lại đè Hi Hoa dưới thân ngăn cản hành động của y.
Hi Hoa bị hành động này làm cho bừng tỉnh, bắp đùi rất nhanh cảm thụ được thứ nóng rực của Nguyệt Liên đâm vào.
"Ta khó chịu.."
Hi Hoa chớp mắt, ngượng ngùng đáp: "Ta..
ta giúp ngươi."
Cũng may trại đã được bày bố tầng lớp kết giới, bên ngoài cũng sẽ không nghe tiếng động gì.
Thời gian trôi qua, mọi thứ cũng đã ổn định lại, cả hai tẩy rửa tay chân một chút, rồi Nguyệt Liên lại mò đến yên vị nằm trên người Hi Hoa.
Hi Hoa đưa tay nhéo má hắn khiển trách:
"Ta vẫn muốn chết trên chiến trường.
Chứ không phải trên giường! Ngươi có biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc không.
Tay ta rất mỏi đó."
Nguyệt Liên vùi mặt vào hõm vai của Hi Hoa nũng nịu.
"Là do nó, không phải do ta..
À, còn do ngươi nữa.
Cứ mỗi khi nhìn thấy ngươi ta lại không quản được mình..
Yêu Vương..
Mê hoặc lòng quân."
"..."
Hi Hoa vuốt tóc Nguyệt Liên, trong đầu suy tư đến những việc gì đó.
Bất ngờ đẩy Nguyệt Liên ra giường, chính mình triệu Song Đao đặt xuống cổ Nguyệt Liên.
Nguyệt Liên không hiểu chuyện gì chỉ biết trưng đôi mắt hoang mang nhìn Hi Hoa.
Hi Hoa trầm giọng nói:
"Coi như nhờ đến việc này làm ta nhớ đến vài việc cần lời giải thích rõ ràng từ ngươi.
Ta hỏi gì ngươi đáp đó, đặc biệt là phải thành thật.
Ta mà phát hiện ngươi gian dối nữa lời thì đừng trách đao kiếm không mắt.
Được không?"
Nguyệt Liên mím môi nhỏ giọng: "Vâng!"
"Thứ nhất, chuyện liên hôn giữa ngươi và Phi Yên công chúa, là thật?"
"..."
"Nói."
"Là dự định nhưng.."
Hi Hoa nhíu mày thu đao, ngón tay chắn trước miệng Nguyệt Liên, lại hỏi: "Thứ hai, trong người của Ôn Ngọc có chứa nội lực mạnh mẽ của ngươi.
Chính ngươi độ cho hắn?"
Nguyệt Liên nhớ lại cách đây không lâu Ôn Ngọc đã rời khỏi doanh trại, không lẽ đã đi khoe khoang khắp nơi rồi lọt vào tai Hi Hoa.
Nếu đã biết thì hắn tiện thể nói luôn: "Đúng vậy.
Việc bất đắc dĩ phải làm."
"Ngươi.."
Hi Hoa bật dậy thất thần.
Nguyệt Liên không hiểu liền ngồi dậy theo, hắn muốn nói là y đừng vội kích động nhưng khi nhìn khuôn mặt Hi Hoa tái đi, khóe mắt như sững sốt kinh ngạc làm chính hắn bị kích động trước.
"Hi Hoa..
Ngươi sao vậy?"
"Ta..
ta..".
Hi Hoa ngập ngừng, tự đưa tay lau vết nước trên mắt mình.
Nguyệt Liên vội bắt tay y lo lắng nói:
"Ngươi sao vậy! Đừng khóc, ta sai rồi, chỉ cần làm ngươi buồn ta đều sai, đừng khóc."
"Ngươi..".
Hi Hoa bất ngờ khóc òa, một thượng thần bất ngờ hóa tính khí trẻ con, không nhịn được mà khóc như đứa trẻ làm Nguyệt Liên không hiểu chuyện gì cũng luống cuống tay chân lên.
"Ngươi là tên đáng ghét, ngươi cái gì cũng đáng ghét"
"Đúng đúng ta đáng ghét, đừng khóc đừng khóc..
Ta tự nhận, đúng là có chuyện liên hôn nhưng ta đã hủy nó rồi, nhưng chuyện này đã chấm dứt lâu rồi, chính là lúc ngươi lịch kiếp để phi thăng thêm bậc trở thành Xuân Thần."
Hi Hoa không òa khóc nữa nhưng cái miệng nhỏ vẫn mím lại.
Nguyệt Liên tiếp tục giải thích: "Còn việc Ôn Ngọc là trước đây hắn theo binh tiếp viện đến.
Vô tình ngày đó hắn bị ngất do mất linh lực, lại phát sốt.
Vạn Uyên đi dàn binh, Phượng Minh hệ Hỏa không thể độ linh lực nên ta mới đứng ra độ linh lực cho hắn.
Chuyện này đúng hoàn toàn, có Phượng Minh làm chứng cho ta."
"Thật vậy sao?".
Nguyệt Liên gật đầu.
Hi Hoa lau nước mắt rồi nhổm tới ôm lấy Nguyệt Liên.
Nguyệt Liên thở phào vuốt nhẹ lưng y, nhỏ giọng nói: "Nếu như không thích, sau này ta sẽ không làm như vậy nữa.
Ngươi đừng khóc, tâm ta rất dễ loạn."
Hi Hoa vòng tay ôm chặt cổ Nguyệt Liên nói: "Không có..
ngươi làm đúng nhưng người nhận lại không có tâm.
Ngươi có biết lúc ta đi Tây Hoang đã gặp Ôn Ngọc, hắn muốn cướp ngọc linh khí, ta đã đánh hắn nhưng rất nhanh đã phát hiện trên người hắn có linh lực mạnh mẽ của ngươi.
Hắn nói..
hắn nói ngươi và hắn đã trải qua với nhau, ngươi sợ cơ thể hắn không chịu được liền đem linh lực truyền cho hắn.
Hắn còn bày ra những vết h0an ái cho ta xem."
Bàn tay trên lưng của Nguyệt Liên dừng hắn, không khí trong lều trại liền lạnh đi.
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Hắn dám nói vậy? Ngươi tin?"
Hi Hoa lắc đầu nói: "Không tin nhưng có chút đau lòng, bị lời nói kích động mà trở nên thẩn thờ, ta muốn nghe ngươi nói hơn là hắn."
Nguyệt Liên đẩy nhẹ vai Hi Hoa ra để hai mặt đối mặt với nhau, hắn có chút giận nói: "Hi Hoa, Chúng ta đã bên nhau rất lâu rồi, ta không cho phép ngươi nghi ngờ mối quan hệ này.
Ta trước giờ chưa từng cưỡng ép ngươi làm theo điều gì nhưng riêng về việc này, ta cấm ngươi.
Cấm ngươi nghi ngờ tình cảm, cấm ngươi không tin tưởng, cấm ngươi bị dao động từ những lời vô tục, cấm ngươi nghe lời dụ dỗ của người khác.
Ta là con người có quyết tâm của mình, thứ ta theo đuổi, ta nhất quyết phải có bằng được.
Thứ ta đã yêu quý thì ta sẽ chẳng bao chịu san sẻ cho người khác dù chỉ là một cái chạm nhẹ.
Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là ta tự cho phép mình tự do thoải mái, ta đã thề đời này chỉ yêu mình ngươi thì nhất kiến chung tình đều là ngươi.
Ngươi như vậy có phải đang coi thường lời thề của ta."
Hi Hoa vội khua tay nói, chưa bao giờ y thấy Nguyệt Liên giận dữ với y như lúc này nên có chút sợ hãi: "Không có..
ta không có, ta tự nhận là ta có để tâm những lời của Ôn Ngọc nhưng ta không dám nghi ngờ ngươi.
Ta không đổ lỗi do tâm tình hay hoàn cảnh, ta cũng không dám ghen lung tung thế nên ta chỉ có thể hỏi ngươi nguyên do.
Nếu thật sự làm ngươi khó chịu, ta xin lỗi ngươi, thật tâm xin lỗi ngươi, mọi chuyện đều như không nghe không thấy..
ta..
ta sẽ không lặp lại chuyện này nữa..
a!"
Cằm Hi Hoa bị nắm lấy mà kéo lại sát mặt với Nguyệt Liên.
Nguyệt Liên nhẹ nhàng hôn lên môi y rồi nói: "Ta cho phép ngươi ghen, ngươi không hành xử tùy tâm mà lại chạy đến hỏi ta nguyên do.
Ta thích điều đó, thà như hãy để hai người cùng ngồi lại giải thích hơn là nghe lời kẻ khác mà làm ảnh hưởng đến tình cảm của cả hai.
Ngươi đúng là người ghen có lý trí."
Hi Hoa rũ mắt, cụng trán mình lên trán Nguyệt Liên nhỏ giọng: "Nhưng ta cũng đã có một khắc lung lay ý chí, ta xin lỗi ngươi.
Ngươi hiện giờ làm chứng cho ta, ta sẽ không bao giờ phạm lỗi đó nữa..
Ngươi đừng buồn, có được không?"
Nguyệt Liên đỡ Hi Hoa nằm lại giường đắp chăn cho y.
Hi Hoa dường như đang suy nghĩ gì, Nguyệt Liên khẩy chóp mũi y hỏi: "Lại suy nghĩ vớ vẩn?"
Hi Hoa mím môi, hướng Nguyệt Liên nói: "Ngươi đừng xử Ôn Ngọc."
Nhắc đến Ôn Ngọc, ánh mắt màu lưu ly của Nguyệt Liên lại lạnh đi khiến Hi Hoa rụt người vào chăn nhỏ giọng nói: "Ta..
ta xử hắn rồi..
hắn hiện đang ở Thiên lao."
Nguyệt Liên mở tròn mắt, ngạc nhiên đến nỗi bật cười: "Đã xử rồi sao, nói ta nghe ngươi xử thế nào mà khiến hắn phải vào thiên lao ngồi luôn vậy.
Ngươi có phải là đang đánh ghen không?"
Hi Hoa hừ một tiếng nói: "Hắn có ý định làm hại ngọc linh khí, ta đánh hắn là điều đương nhiên.
Trong người hắn, ta không muốn có linh lực của ngươi nên liền đánh tan hết rồi.
Hắn khiêu khích ta, ta bắt thóp tội lỗi của hắn dám cấu kết với Chiếm Viễn.
Ta ra điều kiện mười ngày sau nếu hắn không tự đến gặp Thiên đế nhận tội thì chính ta sẽ là người phơi bày tội của hắn.
Hắn cuối cùng cũng đi nhận tội rồi, mọi chuyện giải quyết đã xong, ta cũng không chấp nhặt gì nữa."
Nguyệt Liên chậc chậc lưỡi, thầm thán phục, ai nói tiểu bảo bối không ghen, là do chưa thấy được cái ghen của y.
Vừa cứng rắn đi sâu vào lòng đất vừa tạo đường nứt cho kẻ kia quay đầu, ghen có lý trí, thật bái phục.
Nguyệt Liên cúi xuống hôn chụt lên má của Hi Hoa rồi nói: "Vậy thì tạm thời bỏ qua nhưng sau này nếu hắn vẫn có ý khiêu khích ngươi thì ngươi cứ vui vẻ để mặc cho ta giải quyết."
"Ừm.
Nhưng ta còn chuyện thắc mắc.
Hắn làm sao biết ta có ngọc long khí của ngươi?"
Nguyệt Liên có vẻ cũng khó hiểu về điều này: "Ta không biết nhưng trước ngày hắn rời khỏi doanh trại ta có phát hiện ở trại mình xuất hiện khí tức lạ.
Có thể là hắn trốn vào rồi nhìn ta."
"Nhìn ngươi học kĩ năng chăm sóc nam tử mang thai nên hắn đã đoán ra?"
"À ờ có thể!"
Hi Hoa lắc đầu bó tay rồi xoay người ôm lấy Nguyệt Liên.
Hai ngươi tiếp tục trò chuyện cho đến sáng.
Nơi doanh trại đã phủ một lớp nắng ấm xua tan cái lạnh bất thường ở nơi này.
Vạn Uyên ngồi ở mõm đá hướng nhìn về hai lều trại được trang bị lớp kết giới kia mà thở dài.
Giản Thu không hiểu sư phụ của mình vì sao thở dài, trước đây hắn cũng chưa thấy qua.
"Giản Thu, trò nói xem, quyết định của ta đến giờ vẫn chưa lập gia thất là đúng hay sai?"
Giản Thu không biết trả lời thế nào, nãy giờ sư phụ đa phần nhìn về lều trại của Thủy Thần và Xuân Thần.
Chuyện hai ngài ấy Giản Thu cũng đã nghe qua, đến bây giờ sư phụ nói vậy liệu có đang đè nén tủi thân không?
"Sư phụ, chuyện lập gia thất sớm muộn đúng sai là do suy nghĩ của mỗi người nhưng nếu sư phụ thấy tủi thân thì trò nghĩ người nên thành thân đi ạ."
Vạn Uyên liếc nhìn Giản Thu, Giản Thu vội cúi đầu không dám nói.
Vạn Uyên thở dài phẩy tay nói: "Nói ra ngươi cũng không hiểu, chốt lại là giờ ngươi có đi đến gọi họ ra cho ta không, mão nhật đã ló dạng rồi."
Giản Thu bối rối nói: "Nhưng cả hai đều có kết giới, cho dù trò có gọi đứt cuống họng họ cũng sẽ không nghe đâu.
Ây, họ ra rồi kìa."
Hi Hoa và Nguyệt Liên đi đến hành lễ với Vạn Uyên.
Ngài vui vẻ nói: "Tốt..
tốt lắm"
"Tốt gì ạ?"
Vạn Uyên xua tay cười vui vẻ, sau thấy Phượng Minh và Kính Văn đi đến hành lễ, mặt mày ngài càng tươi rói, không ai hiểu chuyện gì chỉ có ngài mới hiểu nhìn bốn người bình thường như vậy chắc hẳn đêm qua ngủ rất say sưa, không phát sinh chuyện gì, hôm nay làm gì cũng sẽ không bị ảnh hưởng.
Vạn Uyên e hèm rồi nói: "Không có gì, không có gì.
Ừm, nửa canh giờ nữa ta sẽ thiết lập những trận pháp ngầm nhưng lộ liễu quá sợ bị phát hiện.
Các ngươi nói xem, có cao kiến nào hay không?"
Kính Văn có chút không hiểu hỏi: "Có thể ở đây bàn chuyện chính sự sao?"
Vạn Uyên cũng hơi ngớ ngẩn một chút liền đứng dậy lùa tất cả vào lều, một lần nữa nhắc lại việc của mình, lại bồi thêm Sau vài trận đấu trước họ đã phát hiện ra không chỉ có mỗi quỷ dơi tộc gây loạn mà còn có nhiều tộc khác, số lượng khá đông và đầy đủ thành phần, chưa kể còn những yêu thú khó hạ thủ.
Nếu chỉ dùng mỗi trận pháp e là không đủ.
Cũng có nghĩa họ không thể dùng các