"Dừng lại!!!"
Hai cánh tay từ đâu xuất hiện ôm lấy eo Tư Nhiên kéo cậu xuống khỏi lan can.
Tư Nhiên tức giận muốn vùng ra thì cánh tay kia đã ôm chặt lấy cậu vào lòng.
Một giọng nói dịu dàng vang lên: "Tôi cầu xin cậu đừng làm như thế mà! Sao cậu lại nghĩ đến chuyện dại dột đó chứ?! Làm ơn đừng tàn nhẫn với bản thân mình như vậy…"
-Sự ấm áp khác hẳn với cái lạnh ban nãy, thật ấm áp quá!…
Những giọt nước ấm nóng từ đâu rơi xuống gò má Tư Nhiên.
Tư Nhiên ngạc nhiên ngẩng mặt lên nhìn, một cậu bé với gương mặt xinh đẹp đập thẳng vào mắt cậu.
Trên gương mặt đẹp như tượng ấy đang tràn đầy nước mắt.
Tư Nhiên thẫn thờ đưa tay sờ mặt đối phương, vô cùng khó hiểu.
-Sao cậu ấy lại khóc? Vì mình sao?
Cậu bé đó ôm chặt lấy Tư Nhiên vừa xoa lưng vừa không ngừng an ủi: "Dù có chuyện gì xảy ra thì cậu cũng không được làm như thế đâu.
Rơi từ đâu xuống sẽ đau lắm đấy.
Bố mẹ cậu cũng sẽ buồn lắm.
Nếu có chuyện gì buồn thì có thể giải bày với tôi, xin cậu đừng làm như vậy nữa."
Giọng nói nghiêm túc trông chẳng có vẻ sợ gì nhưng Tư Nhiên biết cậu bạn trước mặt mình đang run như thế nào.
-Tay cậu ấy đang run này.
Tư Nhiên đã bình ổn lại cảm xúc, cậu ngẩng mặt lên nói với cậu bạn vừa cứu mình.
"Cậu buông tớ ra đi, tớ không nhảy nữa đâu."
Cậu bé nhìn Tư Nhiên lắc đầu, không mấy tin tưởng.
"Sao tôi có thể tin cậu được, lỡ tôi buông cậu ra cậu lại nhảy nữa thì sao?"
Tư Nhiên mỉm cười, đề nghị: "Vậy cậu nắm tay tớ cũng được!"
Tư Nhiên đưa tay ra, cậu bé nhìn đôi tay Tư Nhiên một lúc rồi cũng đồng ý nắm tay Tư Nhiên.
Hai đứa trẻ ngồi dựa vào lan can, Tư Nhiên nhìn cậu bạn bên cạnh, tò mò hỏi: "Cậu tên là gì thế?"
Cậu bé nhìn Tư Nhiên, trả lời: "Tên tôi là Thẩm Gia Minh, năm nay mười ba tuổi."
Tư Nhiên biết Gia Minh bằng tuổi mình thì vui vẻ ra mặt.
"Còn tớ tên Dạ Tư Nhiên, chúng ta bằng tuổi nhau đó!"
Gia Minh để ít thấy Tư Nhiên mới khóc thì liền lấy một chiếc khăn tay ra đưa cho Tư Nhiên, bảo: "Cậu cầm cái này lau nước mắt đi."
Tư Nhiên nhận lấy chiếc khăn tay có hình mặt trời nhỏ, vô cùng trân trọng.
Gia Minh đột nhiên hỏi: "Chuyện gì đã khiến cậu lên đây thế?"
Tư Nhiên hơi khựng lại, cậu suy nghĩ một lúc rồi cũng quyết định kể lại tất cả mọi chuyện cho Gia Minh.
Sau khi nghe hết đầu đuôi câu chuyện của Tư Nhiên, Gia Minh không nhịn được mà buồn thay cho Tư Nhiên.
"Không ngờ cậu lại chịu nhiều tổn thương như thế…"
Tư Nhiên nhìn bầu trời trong xanh trên đầu, bình thản nói: "Tớ đã quen rồi nên không sao đâu."
"Không sao có nỗi gì, cậu quên mình vừa mới định nhảy lầu à?"
Thấy Gia Minh quan tâm mình, Tư Nhiên không nhịn được bật cười.
"Tớ đương nhớ rồi, nhưng mà nhờ có cậu cứu tớ nên tớ vẫn sống nè!"
Thái độ lạc quan của Tư Nhiên càng khiến Gia Minh đau lòng.
Gia Minh nhắm chặt lấy tay Tư Nhiên, nói một cách chân thành.
"Tôi cầu xin cậu đừng bao giờ từ bỏ hi vọng sống của bản thân nữa.
Nếu không thể vì bản thân cậu thì hãy vì bố mẹ cậu.
Sẽ ra sao nếu họ biết con trai mình tự tử.
Cậu đành lòng để bố mẹ cậu đau khổ và hối hận sao?"
Tư Nhiên cúi đầu không nói gì, Gia Minh thấy vậy thì xoa đầu Tư Nhiên nói: "Tư Nhiên à, dù có chuyện gì xảy ra, cậu mãi mãi không được từ bỏ! Ai cũng chỉ một lần để sống thôi nên xin cậu hãy tin tưởng vào bản thân, dù chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhoi thôi thì cũng đừng từ bỏ mà.
Thế giới bên ngoài rất rộng lớn, cậu không muốn ra ngoài nhìn ngắm nó sao? Tại sao chỉ mới nhiêu đó mà cậu đã từ bỏ chứ? Tớ tin cậu sẽ làm được nếu cậu cố gắng.
Thẩm Gia Minh tin Dạ Tư Nhiên sẽ sống, sẽ sống thật tốt!"
Gia Minh nhìn Tư Nhiên bằng đôi mắt sáng đầy niềm tin.
Gương mặt lo lắng cho một người lạ của Gia Minh khiến Tư Nhiên không khỏi có cảm giác nhưng đã thân thiết từ lâu.
Trong khoảnh khắc ấy, con đường vốn đã rơi vào bóng đêm sâu thẩm của Tư