"Rất vui được gặp lại cậu, A Minh!"
Gia Minh ngơ ngác, thắc mắc không biết tại sao Tư Nhiên lại nói như vậy.
Cậu hoang mang hỏi: "Tôi và cậu từng gặp nhau sao?"
Tư Nhiên chỉ cười cứ không trả lời câu hỏi của Gia Minh.
Không nhận được câu trả lời cho vấn đề đang thắc mắc Gia Minh liền không để tâm nữa mà quay lai tiếp tục làm bài.
Sau đó hai người không nói thêm với nhau câu nào.
Mãi đến gần cuối tiết thứ hai bầu không khí im lặng mới được phá vỡ.
Trong lúc học tiết toán, vì không theo kịp thầy giàng bài nên Tư Nhiên không biết làm bài tập.
Nghĩ mãi không ra nên cậu đã nhỏ giọng gọi Gia Minh: "A Minh ơi, cậu chỉ tớ câu này được không?"
Gia Minh đang tập trung làm bài tập nên không định trả lời.
Mặc cho sự làm ngơ rõ ràng đó, Tư Nhiên vẫn tiếp tục kéo áo Gia Minh, gọi: "A Minh ơi, chỉ tớ đi mà.
A Minh ơi!"
Không thể chịu nỗi sự làm phiền này, Gia Minh nhíu mày, hỏi: "Ai cho cậu gọi tôi là A Minh?"
Nhìn ra sự khó chịu của Gia Minh, Tư Nhiên cười, tỏ ra ngây thơ bảo: "Nếu cậu không chỉ bài cho tớ thì tớ sẽ tiếp tục gọi cậu là A Minh."
Nghe hai chữ "A Minh" phát ra từ miệng Tư Nhiên khiến Gia Minh sởn hết da gà.
Cậu hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng chịu thoả hiệp.
"Không hiểu câu nào?"
"Là câu ba!" Tư Nhiên vui vẻ trả lời.
Gia Minh nhìn lên bảng rồi nói: "Áp dụng công thức số hai, ra đáp án thì áp dụng tiếp công thức số bốn.
Nhớ đổi đơn vị."
"Cảm ơn cậu nhé A Minh!"
Gia Minh không đáp lại mà chỉ hơi nhíu mày nhìn Tư Nhiên, sau đó liền tiếp tục làm bài.
Đột nhiên Tư Nhiên quay sang, nói: "Đúng là ra rồi này! A Minh giỏi như vậy làm tớ muốn ở bên cạnh cậu mãi mãi ghê!"
Tư Nhiên vừa dứt lời, cây thước trên tay Gia Minh liền bị gãy đôi.
Tiếng động phát ra lớn tới mức tất cả mọi người trong lớp đều quay lại nhìn.
Tư Nhiên nhìn cây thước bị gãy đôi trên tay Gia Minh mà ngạc nhiên vô cùng.
Gia Minh đứng lên, nói: "Thưa thầy, em cảm thấy không khoẻ nên xin thầy cho em xuống phòng y tế ạ!"
Thầy toán tuy còn kinh ngạc nhưng vẫn đồng ý.
Được cho phép nên Gia Minh liền đứng dậy đi ra khỏi lớp trước những con mắt hiếu kì xen lẫn khó hiểu của mọi người.
Ngồi trong phòng y tế, sau khi bình tĩnh lại, Gia Minh không nhịn được mà có chút hối hận.
-Lúc nãy do không khống chế được cảm xúc nên phản ứng của mình có hơi thái quá rồi...
Gia Minh thở dài nhìn lên trần phòng y tế, trầm tư suy nghĩ tới mức cô y tế bước vào cũng không hay biết.
Cô y tế thấy Gia Minh như vậy, khó hiểu hỏi: "Em Gia Minh, cô nhớ em đâu bao giờ xuống phòng y tế đâu mà sao hôm nay lại ở đây vậy?"
Thoát khỏi dòng suy nghĩ, Gia Minh lễ phéptrả lời: "Em cảm thấy hơi đau đầu nên xuống đây thưa cô."
Cô y tế nghe câu trả lời hợp lý thì cũng không nói gì thêm.
Đợi tới tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi, Tịch Thiên lập tức chạy xuống phòng y tế tìm Gia Minh.
Tới nơi thấy Gia Minh đang ung dung ngồi đọc sách thì cũng không quá bất ngờ.
Cậu đi đến, ngồi xuống bên cạnh Gia Minh nói: "Cái tật ghét người khác tiếp xúc của cậu nặng lắm rồi đó.
Dù thế nào thì người ta vẫn là học sinh mới mà, cậu doạ người ta sợ tới mức mặt tái xanh luôn!"
"Đừng làm phiền tôi!"
Tịch Thiên định nói thêm thì bị ánh mắt sắc lạnh của Gia Minh doạ cho cứng họng.
Gia Minh đứng dậy, bảo: "Giúp tớ nói về cô y tế là tớ khoẻ rồi nên xin đi trước."
Nói rồi, Gia Minh liền rời đi.
Lúc Tịch Thiên đang không biết nên làm gì thì ở cửa phòng y tế bỗng có bóng dáng ai đó.
Lúc Tịch Thiên đang tò mò là ai thì gương mặt của Tư Nhiên ngó vào.
Thấy Tịch Thiên, Tư Nhiên liền lịch sự hỏi: "Cho mình hỏi, bạn học Thẩm có ở trong đó không vậy bạn?"
Nhìn dáng vẻ ngại ngùng của Tư Nhiên, Tịch Thiên biết là cậu bạn này đang muốn đi xin lỗi nên chỉ cười rồi nhanh chóng chỉ đường.
"Gia Minh đã đi rồi.
Nếu cậu muốn tìm thì đến thư viện tìm thử xem!"
Tư Nhiên nghe thế thì mỉm cười cảm ơn Tịch Thiên rồi nhanh chóng chạy tới thư viện.
Dù đã xem qua video giới thiệu nhưng đứng trước thư viện rộng lớn của trường An Nam, Tư Nhiên vẫn cảm thấy rất bất ngờ.
Nhìn ngó xung quanh, Tư Nhiên bắt đầu công cuộc