Sau bữa ăn trưa, Mộng Dao đi tìm Tư Nhiên.
Thấy Tư Nhiên đang ngồi bên dưới một gốc cây, Mộng Dao liền đi đến ngồi xuống bên cạnh Tư Nhiên.
Hai người chẳng nói gì, im lặng ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
Một thời gian trôi qua, Mộng Dao mới lên tiếng: "Như cậu kể thì bạn học Thẩm có đưa cho cậu một chiếc khăn tay, cậu bây giờ có giữ không?"
Tư Nhiên hơi bất ngờ, lấy từ trong túi ra chiếc khăn có thêu hình mặt trời, khó hiểu hỏi: "Tớ lúc nào cũng đem.
Mà, cậu hỏi làm gì thế?"
Nở nụ cười, nhìn chiếc khăn trên tay Tư Nhiên, Mộng Dao đề nghị: "Cậu có thể cho tớ mượn được không?"
Tư Nhiên không nghĩ nhiều liền đồng ý.
Cẩn thận nhận lấy khăn tay, Mộng Dao có chút kinh ngạc.
-Hình mặt trời này hình như là tự thêu.
Nét thêu trông có vẻ là của người mới.
Nhìn chiếc khăn mới tinh này, nếu Tư Nhiên không nói mình còn tưởng là mới mua.
Xem ra, Tư Nhiên thật sự rất trân quý chiếc khăn này!
Quay sang nhìn Tư Nhiên, Mộng Dao lấy ra một tấm vé đi hái nấm đưa cho Tư Nhiên.
"Cậu cầm lấy rồi cùng thầy giáo đi hái nấm đi!"
Nhìn tấm vé, Tư Nhiên lập tức từ chối.
Mặc cho Tư Nhiên có đẩy ra, Mộng Dao vẫn nhét tấm vé vào tay Tư Nhiên, nghiêm túc nói: "Cậu cứ nhận đi.
Đi hái nấm cùng mọi người tâm trạng của cậu sẽ tốt hơn.
Tâm trạng tốt hơn cậu mới thoải mái.
Thoải mái rồi suy nghĩ chuyện cũng sáng suốt hơn.
Nghe lời tớ, cầm lấy rồi đi chơi đi.
Cậu không đi là tớ giận cậu đó!"
Bất lực, không thể cãi Mộng Dao, Tư Nhiên đành nhận lấy.
Dẫn Tư Nhiên vào đoàn hái nấm, chào tạm biệt xong, chắc chắn Tư Nhiên đã đi chơi Mộng Dao mới bắt đầu làm việc mình muốn làm.
Nắm chặt chiếc khăn tay trong tay, Mộng Dao vốn đã không thể nhìn nỗi việc Gia Minh mập mờ làm tổn thương Tư Nhiên nữa.
Hùng hồn đi đến chỗ Gia Minh, vừa gặp, Mộng Dao đã lớn tiếng chất vấn: "Thẩm Gia Minh! Cậu định đùa giỡn với Tư Nhiên đến khi nào nữa hả?!"
Gia Minh đang ngồi đọc sách, chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị Mộng Dao mắng té tát: "Tôi tưởng cậu tốt lắm cơ.
Thật ra chỉ là loại người thích mập mờ, day dưa với người khác!"
Tịch Thiên đứng gần đó nghe thấy ồn ào liền vào can.
Do đã hiểu ra Mộng Dao đang nói chuyện gì, Gia Minh không nói gì mà chỉ cất sách nói với Tịch Thiên: "Không có gì đâu, hiểu lầm thôi."
"Hiểu lầm có gì chứ?!"
Thấy mọi người xung quanh đang nhìn Gia Minh đành nói nhỏ với Mộng Dao: "Không muốn ảnh hưởng đến Tư Nhiên thì ra chỗ khác nói chuyện.
Nói rồi Gia Minh liền kéo tay áo Mộng Dao, dẫn cô đi chỗ khác.
Chắc chắn xung quanh không còn ai ngoài mình và Mộng Dao, Gia Minh mới buông ra.
Lúc này Mộng Dao đã không kìm chế được nữa mà nắm lấy cổ áo Gia Minh hỏi: "Cần gì phải giấu diếm? Nói đi, cậu muốn cái gì từ Tư Nhiên?!"
Gia Minh thở dài hất tay Mộng Dao ra, tức giận nói: "Không cần giấu diếm? Nếu chuyện Tư Nhiên thích con trai mà lan truyền ra, cậu nghĩ cậu ấy chịu nỗi lời xỉa xói của mọi người sao? Không phải ai cũng chấp nhận được chuyện đồng tính đâu."
Mộng Dao nghe vậy hơi dịu lại nhưng khi thấy Gia Minh lo cho Tư Nhiên thì chế giễu: "Cậu lo cho Tư Nhiên như vậy sao lại không nói chuyện rõ ràng với cậu ấy? Không thích có thể nói cần gì úp úp mở mở.
Cậu biết sự lãng tránh của cậu khiến Tư Nhiên khổ sở lắm không?"
Gia Minh tặc lưỡi, không biết nên làm sao để nói ra những suy nghĩ trong lòng.
Mộng Dao thấy cậu im lặng thì nói: "Cậu có biết Tư Nhiên đã yêu thầm cậu bốn năm rồi hay không? Cậu đối với Tư Nhiên rất quan trọng, dù cậu không thích thì cũng làm ơn đừng giày vò Tư Nhiên như thế!"
"Yêu thầm bốn năm?" Minh hoang mang hỏi lại.
Mộng Dao nghiến răng kể: "Bốn năm trước cậu cứu Tư Nhiên trên sân thượng bệnh viện, động viên cậu ấy lúc tuyệt vọng.
Dẫn cậu ấy đi khám phá thế giới! Chẳng lẽ cậu đã quên hết những kí ức đó rồi sao?!"
Dứt lời, Mộng Dao liền ném tay vào mặt Gia Minh.
Sững sờ trước những gì vừa được nghe, Gia Minh vô cùng bối rối, ngờ vực.
Cậu lụt tung hết trí nhớ của bản thân, hoàn toàn hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về những gì Mộng Dao nói.
Trong lúc Gia Minh đang hoang mang, chiếc khăn tay trên mặt đất đã thu hút sự chú ý của cậu.
Cúi người, nhẹ nhàng nhặt chiếc khăn lên.
Tay Gia Minh bất