Thời gian cứ trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.
Thoắt cái kì nghỉ hè đã trôi qua tương đối bình yên.
Gia Minh và Tư Nhiên giờ đây đã là học sinh lớp mười hai, cận kề với ngưỡng cửa đại học.
Năm học cấp ba cuối cùng cũng chính thức trở thành thời gian quan trọng, quyết định cuộc đời họ.
Bước vào học kì mới với tâm thế thoải mái, Tư Nhiên vẫn như cũ ngồi bên cạnh Gia Minh.
Lần này khác với lần gặp lại sau bốn năm xa cách, Tư Nhiên bình thản đến chỗ trống bên cạnh Gia Minh.
Thay vì lạnh lùng như trước, Gia Minh ngẩng đầu lên, nở một nụ cười dịu dàng đón tiếp Tư Nhiên.
"Chiếu cố tớ nhé bạn học Thẩm!"
Vẫn là nét cười đó, Gia Minh vui vẻ đáp: "Cậu cũng vậy nhé bạn học Dạ."
Một tuần đi học yên bình trôi qua.
Tư Nhiên vô cùng tận hưởng sự hạnh phúc này.
Nếu trong quá khứ là cậu lẻo đẻo theo Gia Minh thì lần này Gia Minh trở thành người lẻo đẻo theo cậu.
Cùng nhau đến trường, cùng nhau học, cùng nhau ăn cơm, hai người như hình với bóng.
Nhiều lúc Tư Nhiên không ngăn lại kịp thời thì Gia Minh đã theo thói quen lao đến ôm cậu.
Hơn tất cả mọi thứ chính là sự chiều chuộng vượt lên trên mọi thứ Gia Minh dành cho Tư Nhiên.
Đối với người khác, Gia Minh một là vô cảm hai chính là lạnh lùng.
Ngược lại đối với Tư Nhiên, cậu đòi gì muốn gì Gia Minh cũng chiều theo.
Lúc nào cũng đối xử dịu dàng ân cần.
Tuy thế nhưng có vẻ ông trời cảm thấy như vậy dễ dàng quá sẽ nhàm chán nên đã phái xuống vài vấn đề nho nhỏ cho Tư Nhiên.
-Không, vấn đề này không nhỏ tí nào!
Tư Nhiên tay cầm hai chai nước mới mua từ căn tin ra, toang định quay lại cho Gia Mình thì bắt gặp một cảnh tượng quen thuộc.
-Cảm giác như *déjà vu vậy.
*Déjà vu: Là hiện tượng mà một người cảm thấy rằng mình đã sống qua hoàn cảnh đó trong quá khứ với đúng nghĩa đen là "đã thấy".
Gia Minh đang đứng ở một góc chờ đợi thì bỗng có một bạn nữ vô cùng xinh đẹp đi đến bắt chuyện: "Chào bạn học Thẩm, lâu rồi không gặp.
Cậu có muốn nước cam không?"
Cuộc trò chuyện giữa hai người xinh đẹp lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
"Ê nhìn kìa! Hoa khôi đang trò chuyện với nam thần đó!"
"Nhìn họ đẹp đôi quá!"
Nghe những lời bàn tán kia Tư Nhiên cũng biết bạn nữ đó là hoa khôi.
-Nhìn từ xa đúng là phải công nhận họ rất đẹp đôi.
Tuy đẹp vậy thì đã sao? Họ có trông đẹp đôi tới mấy thì A Minh vẫn là hoa đã có chủ.
Có đẹp cũng vô ích.
Nghĩ thế Tư Nhiên liền siết chặt tay đi đến.
Gia Minh vừa nhìn thấy Tư Nhiên thì chẳng thèm quan tâm hoa khôi kia mà quay đầu đi thẳng về phía Tư Nhiên.
"Cậu về rồi.
Đi có mệt không? Tớ đã bảo để tớ đi cho mà."
"Hihi, không sao đâu.
Hơi đông xíu ấy mà!"
Bị bơ phũ phàng khiến hoa khôi bẽ mặt.
Cố kìm chế sự tức giận, hoa khôi vẫn cố níu kéo bằng cách chìa tay về phía Tư Nhiên, làm quen.
"Chào cậu, mình là Minh Thi.
Rất vui được gặp cậu!"
Dù không có thiện cảm lắm nhưng Tư Nhiên vẫn theo phép lịch sự giới thiệu: "Tôi là Dạ Tư Nhiên."
Tư Nhiên đang định bắt tay thì Gia Minh bên cạnh bằng một hành động dứt khoác tiến đến chặn giữa hai người.
Cậu lạnh lùng nhìn hoa khôi, nói: "Tôi và cậu ấy không quen cậu.
Quá khứ là vậy bây giờ vẫn vậy.
Không cần làm quen gì hết!"
Dứt lời Gia Minh liền kéo tay Tư Nhiên rời đi.
Mới bước được mấy bước thì Minh Thi vẫn bám dai như đĩa chặn lại, cố vớt vát: "Dù không quen thì cậu cứ nhận lấy uống cam đi.
Nó ngon lắm!"
Tư Nhiên lúc này cũng không thể chịu nỗi thêm được sự bám dai này, phản công.
Cậu mỉm cười thân thiện, giải thích: "Bạn học gì đó ơi, A Minh bị dị ứng cam nên cậu ấy sẽ không nhận đâu!"
Câu nói ngắn gọn nhưng sức sát thương cực lớn triệt để làm mất hết mặt mũi của Minh Thi.
Hoa khôi bấy giờ đã tức giận đến run người, nhìn theo hai người Gia Minh và Tư Nhiên thầm chửi trong