Bên phía Mộng Dao, vì Lục Vũ phải nói chuyện với cô chủ nhiệm nên cô đang ngồi một mình trước phòng y tế.
Nhìn bộ đồng phục toàn là sữa, cô vô cùng rầu rĩ.
-Sao về được đây...
Đúng lúc Mộng Dao đau đầu nhất, từ đâu một bộ quần áo thể dục xuất hiện trước mặt cô.
Tưởng Lục Vũ trở lại, Mộng Dao vui mừng ngẩng đầu lên.
Vừa nhìn thấy người kia cảm xúc của cô lập tức tụt xuống.
"Quốc Đình..."
Quốc Đình tay cầm bộ đồ thể dục nói: "Đồ cậu bẩn rồi nên cầm cái này đi thay đi, tớ mượn của một bạn học á.
Nhanh đi thay đi, bị bệnh là mệt đó!"
Mộng Dao dù hơi miễn cưỡng nhưng cũng đành chịu cầm bộ đồ đi thay.
Thay đồ xong trở lại, Quốc Đình đã đứng chờ sẵn cầm theo một chai nước.
Thấy Mộng Dao trở lại thì liền đưa về phía cô.
"Cậu uống đi!"
Biết bản thân đã có bạn trai, lại thêm cả việc Quốc Đình từng thích cô, Mộng Dao không biết giờ cậu ta còn thích không nên xua tay từ chối.
Quốc Đình thấy vậy liền giải thích: "Tớ, tớ còn thích cậu thật nhưng tớ không phải loại người sẽ dùng mọi thủ đoạn phá hoại quan hệ người khác đâu.
Cậu cứ nhận đi, xem như quà tạ lỗi việc trong hội thể thao lần trước...!Cậu vẫn không nhận là tớ đứng đây hoài đấy!"
Hết cách từ chối, Mộng Dao đành nhận lấy.
Đúng lúc ấy Lục Vũ nói chuyện xong với cô giáo vừa hay trở lại vô tình thấy cảnh đó.
Mộng Dao tức thì giật thóp mình, sợ Lục Vũ hiểu lầm Mộng Dao liền đứng lên định giải thích thì Lục Vũ bỗng mỉm cười.
Thái độ vẫn ôn hoà chẳng có gì là để tâm.
Nhìn Mộng Dao, thấy cô đã thay đồ khác, Lục Vũ quan tâm hỏi: "Cậu thay đồ rồi sao?"
Quốc Đình bên cạnh liền giải thích: "Tôi thấy Mộng Dao mặc vậy dễ bị bệnh nên sẵn tiện mượn giúp cậu ấy bộ đồ."
Lục Vũ nghe vậy thì vui vẻ cảm ơn Quốc Đình: "Vậy sao, tôi thay mặt Mộng Dao cảm ơn cậu nhiều nhé!"
Tư Nhiên và Gia Minh lúc này cũng đã bôi thuốc xong bước ra.
Tư Nhiên thấy Quốc Đình thì hỏi ngay: "Sao tự nhiên cậu biết chúng tôi bị chặn đánh thế?"
Quốc Đình xoa cổ, giải thích: "Tôi đang đi thì bị nữ sinh làm chứng lúc nãy đụng vào, thấy lạ nên tôi đi theo.
Nghe lén được việc cậu và Mộng Dao bị đánh nên tôi vội vàng đi tìm người giúp.
Ban đầu tôi tìm bạn học Thẩm cơ nhưng cậu ấy đi về rồi nên tôi đi tìm Lục Vũ, cậu ấy đến cứu mấy cậu còn tôi đi báo giáo viên!"
"Ồ!..."
Cảm ơn cậu đã đi báo sớm."
Nhận được lời cảm ơn của Gia Minh khiến Quốc Đình hơi không quen.
Nhìn trời cũng đã sắp tối, Gia Minh liền đề nghị: "Trời cũng đã muộn rồi, chuyện cũng đã giải quyết xong, mọi người nên về nghỉ ngơi đi."
-----------------------------------------------------
Cùng đi trên đường, Mộng Dao lén nhìn Lục Vũ, suy nghĩ đắn đo một hồi cuối cùng cô cũng lấy hết dũng khí nói: "Lúc nãy Quốc Đình năn nỉ mãi tớ mới nhận.
Tớ với cậu ấy không có gì đâu nên cậu đừng lo!..."
Lục Vũ bỗng mỉm cười, nhận ra sự bồn chồn của Mộng Dao, cậu liền an ủi: "Tớ tin tưởng cậu mà."
"Nhưng...!Dù vậy cậu cũng không ghen sao?..."
Lục Vũ dừng bước, cậu cười ngượng ngùng, mặt hơi đỏ lên nói: "Nói không có thì là nói dối nhưng mà tớ không lo lắng gì hết!"
Mộng Dao khó hiểu hỏi lại: "Tại sao lại không lo lắng?"
"Vì tớ tin cậu.
Tớ tin Mộng Dao là một cô gái tốt, mạnh mẽ luôn một lòng với bạn bè và người yêu.
Chẳng phải điều đó đã được chứng minh qua việc cậu không vì bảo vệ bản thân mà phản bội bạn học Dạ sao?"
Quay đầu nhìn thẳng vào mắt Mộng Dao, Lục Vũ khẽ cười nói tiếp: "Tớ biết Quốc Đình thích cậu nhưng tớ tin tình yêu giữa tớ và cậu hơn.
Tớ sẽ không ngăn cản cậu gặp ai hay nghi ngờ cậu với ai.
Đối với tớ, yêu là tin tưởng trao trái tim hoàn toàn, dùng sự chân thành không ràng buộc người kia!...!Mộng Dao à, nếu sau này tớ làm buồn hay không thích tớ nữa thì cậu cũng hãy nói với tớ nhé.
Nếu cậu có quyết định khiến cậu hạnh phúc