Người dịch: Tồ Đảm Đang
Phó Gia ngủ lại căn hộ của Lục Tề An một đêm, nằm mơ cả một đêm.
Trong mơ cũng không có cảnh gì đặt biệt, chỉ là mơ thấy bóng người này người kia mờ mờ, gọi tên cậu ở một nơi xa xa.
Cậu mơ thấy người cậu muốn gặp, ví dụ như Lục Tề An, Sầm Mộng Kha, Đại Đầu, nhưng đồng thời cũng mơ thấy Lâm Khánh, thím Trần, và cả hai mẹ con Lục Uyển Khanh.
Kỳ lạ là Lục Uyển Khanh và Lâm Phong Tầm chưa bao giờ gọi tên cậu trước mặt cậu, mà cậu lại nghe rõ hai mẹ con họ gọi cậu cùng một lúc: "Phó Gia."
Tiếng gọi này làm Phó Gia giật mình tỉnh giấc.
Cậu mở mắt ra, nhìn thấy cả một mảng tối tăm trong phòng, tiếng "Phó Gia" ấy văng vẳng mãi bên tai, làm cậu không hoàn hồn lại được.
Cậu sờ tới sờ lui xuống dưới gối, tìm chiếc điện thoại bàn phím second-hand ấy, mở lên xem, vẫn chưa đến sáu giờ.
Cậu thở ra một tiếng, rồi lại nằm trở về, dùng tay che lên dạ dày của mình.
Mơ thấy hai mẹ con ấy làm cậu thấy hơi buồn nôn.
Cậu không ngủ được nữa, mở mắt ra chờ đợi mặt trời mọc, trong lúc mơ mơ màng màng, cậu nghe thấy tiếng cửa lớn mở ra, sau đó là ánh sáng le lói vào từ khe cửa.
An ninh ở đây tốt như vậy, có lẽ không phải trộm, hơn nữa trần đời này làm gì có trộm nào vào nhà mà bật đèn?
Phó Gia hơi do dự một chút, không quan tâm nữa, tiếp tục ngây ngốc nhìn lên trần nhà, nhưng cứ nghe mãi động tĩnh ở bên ngoài, động tác bên ngoài rất cẩn thận, âm thanh phát ra rất nhẹ, làm người ta không nghe ra được họ đang làm gì.
Sau đó khoảng nửa tiếng thì đèn bên ngoài tắt đi, rồi lại truyền đến tiếng cửa lớn đóng lại.
Xác nhận bên ngoài không còn động tĩnh nữa thì Phó Gia mới giở chăn ra xuống giường, rón rén đi ra ngoài.
Cậu muốn lén nhìn xem là ai vào, không hề muốn tạo ra động tĩnh gì, vì vậy không mang dép.
Mặt trời sắp mọc, sáng tờ mờ chiếu vào trong căn hộ.
Phó Gia quan sát xung quanh, không nhìn thấy được bất cứ dấu vết để lại nào, thứ duy nhất còn lại là hương thơm ngọt ngào còn vươn lại trong không khí.
Phó Gia men theo hương thơm ấy đi vào phòng bếp, nhìn thấy lò vi sóng đang hoạt động, ngửi kỹ thì có thể ngửi được hương thơm của bánh mì được lan tỏa ra, bên trong còn có kẹp quả hạch.
Bên cạnh lò vi sóng còn có một chiếc máy xay sữa đậu nành, đang trong chế độ giữ ấm, không có hương thơm, nhưng chiếc máy trắng trắng tròn tròn làm Phó Gia liên tưởng thôi cũng đã đủ mê lắm rồi.
Phó Gia ôm chặt bụng lại, cơn đói bụng chưa từng có ập đến một cách mãnh liệt.
Cậu muốn rời khỏi phòng bếp, đi đến một nơi không có hương thơm.
Nhưng vừa mới quay người thì đèn đã có người bật lên.
Phó Gia giật mình một cái, trượt chân suýt thì ngã vào tủ bếp.
Cậu bị thu hút hoàn toàn bởi lò vi sóng, chẳng phát hiện phía sau mình rõ ràng có tiếng bước chân.
Lục Tề An buông tay đang bật đèn của mình xuống, nhìn lò vi sóng và máy nấu sữa đậu nành, rồi lại nhìn Phó Gia đang để tay lên bụng mình, cuối cùng là nhìn xuống đôi chân trần của cậu, hơi cau mày lại: "Phòng bếp lót gạch men sứ, cậu mang dép vào rồi ra cũng không trễ đâu."
Phó Gia co ro mấy ngón chân lại một cách cứng nhắc, cảm thấy rất ngượng nghịu khó xử, bất lực giải thích: "Tôi...dậy sớm, thấy có người đến nên ra ngoài xem thử."
Lục Tề An nói: "Là dì Mậu bảo mẫu của tôi."
Hắn lấy ly ra rót nước, không uống nhưng cũng không đưa cho Phó Gia, mà là hỏi: "Rửa mặt chưa?"
Phó Gia càng lúng túng hơn.
Bởi vì cậu nhận ra Lục Tề An chẳng những ăn mặc chỉnh tề, mà còn đeo đồng hồ lên rồi, chứng tỏ hắn đã vệ sinh xong rồi.
Phó Gia lắc đầu, nói: "Vẫn chưa, giờ tôi đi ngay."
Lục Tề An ừm một tiếng.
Phó Gia lập tức về phòng cho khách, việc đầu tiên là mang dép vào, sau đó thay đồng phục ra.
Tối hôm qua sau khi Lục Tề An dẫn cậu vào phòng khách xong về lại phòng mình thì chưa ra ngoài lần nào nữa.
Phó Gia giặt xong quần áo nhưng không biết phơi ở đâu, móc áo nằm ở đâu.
May mà cậu thấy máy giặt trong phòng tắm có chức năng sấy nên đã dùng nó sấy khô đồng phục.
Sau khi dọn dẹp xong, Phó Gia ra khỏi phòng, cậu thấy Lục Tề An đang ngồi trước bàn ăn ăn sáng.
Sandwich cắt ra thành hai phần, hắn ăn một phần, phần còn lại đặt trước mặt hắn, mỗi phần đều có một ly sữa đậu nành.
Phó Gia đoán có lẽ là cho dì Mậu ấy, nên rất hiểu chuyện không nhìn nữa.
Phó Gia đói đến mức dạ dày như đang có lửa đốt, ráng nhịn giả vờ như không sao, hỏi: "Dì Mậu đâu?"
Vừa hỏi xong Phó Gia đã hối hận rồi, cậu không nên vừa đến đã hỏi dì Mậu, như thế lộ liễu quá, lẽ nào chủ nhân của bữa sáng không ở đó thì cậu có thể đến ăn phần ăn sáng đó sao?
Lục Tề An biết cậu đang nghĩ gì, nói: "Mỗi ngày dì Mậu đến ba lần, tôi yêu cầu dì ấy tránh thời gian của có tôi đi, lần tới đến nữa chắc là mười một giờ."
Phó Gia ngỡ ngàng.
Nói như vậy thì chỉ có một kết luận thôi: Bữa sáng đối diện Lục Tề An ấy là dành cho cậu.
Nhưng đây không phải chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là, Lục Tề An ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn thấy dì bảo mẫu của mình, mà tối hôm qua lại mời cậu ở lại đây.
Tại sao...
Tại sao?
Trong căn hộ, phòng khách và phòng bếp thông nhau, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất của phòng khách, lấp đầy cả căn phòng, cả căn phòng nhuộm một màu vàng ấm áp.
Ngay lúc này đây, Phó Gia nghĩ đến rất nhiều chuyện, nghĩ đến ánh mắt không trốn tránh của Lục Tề An trên sân bóng rổ, nghĩ đến mâm cơm được đẩy đến buổi trưa ngày hôm qua.
Và còn rất nhiều rất nhiều việc, rất nhiều rất nhiều năm.
Cậu hỏi như có ma xui quỷ khiến: "Lục Tề An, có phải cậu...!không chỉ là không ghét tôi không?"
Không chỉ là không ghét.
Câu này có thể đại diện rất nhiều nghĩa.
Lục Tề An không trả lời ngay, ở một nơi mà Phó Gia không nhìn thấy được, hắn siết chặt tay lại vào nhau để có thể giúp hắn suy nghĩ.
Sau chốc lát, hắn hỏi Phó Gia: "Tại sao lại hỏi như vậy?"
Phó Gia cúi đầu xuống, che đi đôi tai đang nóng hổi, nói: "Bởi vì cậu rất tốt với tôi, không giống như lúc trước.
Tôi muốn biết, có phải là vì gần đây tôi thay đổi rất nhiều, làm cậu có cách nhìn khác về tôi hay không..."
Lục Tề An chú ý đến vành tai đỏ ửng của cậu, còn chú ý đến câu nói "cậu rất tốt với tôi" của cậu.
Rõ ràng tối qua, cậu nói chỉ là "khá tốt" thôi.
"Đúng là cậu đã thay đổi rất nhiều." Lục Tề An nói.
"Có điều ban đầu tôi đã nói rõ với cậu rồi, tôi không ghét cậu."
Hắn nhớ lại chuyện Phó Gia ngồi lỳ trên bậc thang cản đường hắn căn biệt thự, còn cả chuyện Phó Gia xé vụn bánh mình ép thành mảnh rồi kẹp trong sách giáo khoa của hắn, nói tiếp: "Trừ lúc cậu làm sai."
Phó Gia ngơ ra: "Là ý gì?"
Lời hắn nói khó hiểu lắm sao? Mặt Lục Tề An thể hiện sự không vừa lòng, nói: "Cậu tự nghĩ đi."
Phó Gia không nhịn được cầu xin: "Cho tôi chút gợi đi mà?"
Giọng điệu và ánh mắt đều không chỉ là khẩn cầu nữa, mà là van xin.
Lục Tề An nói chậm rãi: "Cậu muốn làm gì đó là tự do của cậu, tôi đã cho cậu một ít kiến nghị, nhưng tôi chưa bao giờ yêu cầu cậu chỉ nghe lời của tôi."
Phó Gia vẫn không hiểu gì hết: "Vậy cậu nói với tôi đi, tôi làm gì thì cậu sẽ cảm thấy tôi làm rất tốt?"
Lục Tề An thở ra một hơi thật nặng nề, nói: "Kiểm tra tuần ở lục trung rất quan trọng, cậu phải lưu ý kiểm tra đạt được thứ hạng cao, chuyện này liên quan đến xét học bổng."
Phó Gia bừng tỉnh: "Vậy được, giờ tôi đi học ngay."
Nói xong, cậu đi thẳng về phòng ngủ định lấy ba lô.
Bởi vì tối qua là mượn cớ học tập mà đến, nên trong ba lô của cậu có rất nhiều sách giáo khoa.
"Phó Gia." Lục Tề An gọi cậu lại, giọng nói trầm xuống có hơi nghiêm khắc.
"Ăn sáng trước."
Phó Gia thắng lại tại chỗ.
Rõ ràng là một câu ra lệnh rất nghiêm khắc, nhưng cậu lại thấy lồng ngực nóng lên, mặt cũng ửng đỏ: "Tôi...!tôi đi lấy sách, vừa ăn vừa xem."
Sau đó cậu đi về phòng lấy ra một quyển sách toán thật, ngồi đối diện với Lục Tề An, một tay cầm sách một tay cầm sandwich ăn.
Cậu cầm sách đó, nhưng chỉ là làm bộ vậy thôi, đôi mắt mãi vẫn không nhìn lên sách, mà là liếc về phía người đối diện.
Lục Tề An không ngăn lại hành động hoang đường này của Phó Gia, mà là nói: "Hôm nay là thứ sáu, cậu biết hôm nay là ngày kiểm tra không?"
Trái tim Phó Gia rắc một tiếng, lạnh thấu một cách hoàn toàn.
Thứ sáu, là ngày kiểm tra tuần cố định của lục trung.
Cậu quên mất! Cậu đã quên sạch sẽ thời gian kiểm tra tuần, trong lòng còn tưởng vẫn còn mấy ngày nữa để ôn!
Lục Tề An đặt dao nĩa xuống, nói: "Đưa sách cho tôi, tôi chỉ cậu vài câu, lát nữa đi học đừng ôn cái khác nữa, xem cái này thôi."
Phó Gia ngây ngốc đồng ý, đưa sách cho hắn.
Lục Tề An vào phòng khách, lấy một cây bút trên hộp đựng đồ dùng ra, đứng yên ở trước cửa sổ sát đất, đứng nghiêng người mượn ánh bên ngoài chiếu trên sách để đánh dấu.
Phó Gia ăn sáng thỉnh thoảng quay đầu nhìn trộm hắn.
Đương nhiên, giữa Phó Gia và Lục Tề An không tồn tại cái gọi là nhìn trộm, bởi vì Lục Tề An cực kỳ nhạy cảm với cái nhìn chăm chú của Phó