Người dịch: Tồ Đảm Đang
"Cậu..." Lý Thấm Hòa khổ não nói.
"Cậu muốn giúp Phó Gia?"
Lục Tề An ừm một tiếng.
Nghe thấy hắn bình tĩnh như vậy, Lý Thấm Hòa ủ rũ cúi đầu xuống, khí thế toàn bộ đều xịt ngóm, dựa vào tính cách của Lục Tề An, sau khi làm chuyện phật lòng với hắn mà vẫn có thể nhận được một câu an ủi "Cậu là bạn tôi", đã là hiếm có lắm rồi.
Cậu ta nói: "Cậu muốn tôi hiểu cậu, nhưng cậu không giải thích gì cả thì sao tôi hiểu được?"
Lục Tề An không trả lời.
Lý Thấm Hòa biết mình không có được đáp án.
Không giải thích gì đúng là không tốt, nhưng giải thích hết ra cũng không thực tế.
Cậu ta dừng lại một lúc, thận trọng tìm một hình dung thích hợp: "Thật ra cậu không nói tôi cũng đoán được một chút, tôi đã cảm nhận được từ sớm rồi, cậu đối xử với Phó Gia rất khác, không giống với chị Uyển Khanh, cũng không giống với Phong Phong."
"Đương nhiên." Lục Tề An thừa nhận.
"Mọi người đều sẽ có cách nhìn khác nhau với những người khác nhau."
"Cậu biết tôi nói không giống nhau chỗ nào." Giọng điệu của Lý Thấm Hòa nghiêm túc.
"Chị Uyển Khanh và cả Phong Phong, họ đều biết làm như vậy với Phó Gia là không đúng, Phó Gia không làm gì sai, chúng ta trút giận lên người nó, chúng ta cố gắng khống chế mình lắm cũng chỉ có thể làm đến mức không ghét nó, vẫn bài xích nó như cũ, đây là tâm trạng của một người đứng về phía chị Uyển Khanh nên có, nhưng cậu hoàn toàn không như vậy, cậu không ghét Phó Gia thì không sao, nhưng cậu chỉ là không ghét thôi sao? Có phải cậu...!hơi thích nó?"
Vấn đề này đã quanh quẩn trong lòng Lý Thấm Hòa rất nhiều năm rồi, trước đây nó chỉ là một cảm giác mơ hồ.
Khi cậu ta nói ra câu này khỏi miệng, cuối cùng cậu ta cũng đã xác định nghi vấn của bản thân rồi.
Từ nhỏ cậu ta đã lớn lên cùng với Lục Tề An, là người cùng tuổi thân nhất bên cạnh hắn.
Bởi vì tính cách của Lục Tề An lạnh lùng, vì vậy khi hai người ở cùng đa số là Lý Thấm Hòa sẽ giữ khoảng cách nhất định với Lục Tề An, để cậu ta có cơ hội được quan sát Lục Tề An, từ đó chú ý được rất nhiều chi tiết khác thường.
Từ khi Tề Băng mất, tính cách Lục Tề An vốn đã thích yên lặng bị bức đến mức cùng cực, trở thành lầm lì quái gở.
Ngay cả ba và cô hắn cũng không muốn quan tâm, tại sao trong mười năm qua đều giữ đúng tần suất đi sang nhà họ Lâm để thăm Lâm Phong Tầm?
Lý Thấm Hòa của lúc trước cảm thấy là bởi vì Lục Tề An xót Lâm Phong Tầm, mới thường đến chơi cùng cậu.
Nhưng bây giờ một phỏng đoán đã làm Lý Thấm Hòa chộn rộn lên.
"Thích" mà Lý Thấm Hòa nói không hề có ý gì khác, cái cậu chỉ là "thích" giống như đối với Phong Phong vậy, cũng giống như Phong Phong thích hắn, dựa trên cơ sở tình bạn tình thân của người nhà với nhau.
Nhưng trong lòng Lục Tề An, cái "thích" này thật sự là không có ý gì khác sao?
Chưa bao giờ hắn nghĩ qua vấn đề này, trước đây là không hề nghĩ tới, bây giờ là không dám nghĩ tới, tương lai cũng không muốn nghĩ tới.
Lục Tề An hạ mi mắt, nói: "Thích? Nếu chỉ là cảm xúc nông cạn như vậy thôi thì dễ rồi."
Giọng điệu của hắn bình tĩnh giống như không liên quan gì đến mình, Lý Thấm Hòa lại trừng to mắt ra, cảm thấy khủng hoảng lo sợ.
Nhìn thấy sắc mặt của Lý Thấm Hòa dần dần trở nên kinh khủng, dưới khóe mắt của Lục Tề An hiện lên một nét cười nhàn nhạt, không quá chân thực, giống như vì để an ủi người khác mà cố ý làm ra vậy: "Chuyện của tôi tự tôi xử lý, nếu cậu không có việc gì khác thì đi đi, chẳng phải đang cãi nhau vì để bạn gái đợi lâu sao?"
Ba người trước đó cãi nhau một lúc, hắn và Lý Thấm Hòa lại nói chuyện thêm một lúc, học sinh trong lớp 12 bận rộn đã đi không ít rồi.
Trong lớp học trống trải, Phó Gia không ngồi, mà là thận trọng đứng bên cạnh bàn học, nhìn chằm chằm vào quyển sách trong tay cậu.
Tối hôm qua khi cậu đứng trước cửa căn hộ của Lục Tề An đợi, cũng dựa vào tường đọc sách, nếu như bảo một người không quen biết Phó Gia đến nhận xét thì nhất định sẽ cho rằng Phó Gia là một học sinh ngoan hiếm có nhất trường.
Lục Tề An tiến đến gần cậu, mặc dù không lên tiếng gọi cậu, nhưng Phó Gia vẫn phát giác ra được nhanh chóng.
Vai cậu nhúc nhích, khép mạnh sách lại, ôm lấy sách vào lòng, úp bìa sách vào trong lồng ngực.
Lục Tề An chú ý đến sách trong lòng của Phó Gia, sách giáo khoa trung học có giấu cũng vô dụng thôi, mỗi môn đều có màu sắc riêng cả, nhìn gáy sách là nhận ra được rồi.
Hắn không để ý lắm, mà là hỏi: "Sao không ngồi?"
Phó Gia ôm sách cứng ngắt, nói mình đứng tự nhiên hơn.
Nhưng ở một nơi xa lạ, sao đứng tự nhiên hơn ngồi được?
Lục Tề An nói: "Ít khi tôi viết ghi chép môn vật lý, trên sách vật lý gần như là trắng cả, không có gì để xem.
Nếu như cậu muốn xem ghi chép của tôi thì có thể xem tiếng Anh."
Phó Gia ngượng ngùng thả tay ra, đúng là cậu đang cầm sách vật lý.
Cậu đặt sách về lại trên bàn của Lục Tề An, nói: "Không phải tôi muốn xem ghi chép của cậu, chỉ là ở đây đợi vô vị quá, nên muốn lật xem sách lớp 12, xem xem độ khó thế nào..."
Lục Tề An gật đầu, thuận theo câu của cậu hỏi: "Độ khó thế nào?"
Phó Gia ngơ người, xem không hiểu gì cả là độ khó gì? Cậu nghĩ nghĩ, nói: "Cũng được...!tôi sẽ cố gắng."
Cậu không có nắm bắt gì với việc học tập cả, chỉ có thể nói hay ho vậy thôi.
Lục Tề An gật đầu, biểu cảm trên gương mặt không có gì thay đổi, không biết là có hài lòng với câu trả lời của Phó Gia hay không.
Trước khi Phó Gia đến tìm hắn, Lục Tề An vẫn đang thu dọn bàn học.
Mặc dù trường không có quy định phải đổi chỗ ngồi vào kiểm tra tuần, nhưng chủ nhiệm của Lục Tề An yêu cầu gắt gao, kiểm tra tuần thì nhất định phải đổi chỗ ngồi.
Người ngồi ở vị trí của Lục Tề An đã động vào đồ trong ngăn bàn, vì vậy sách vật lý mới nằm tùy ý trên bàn thế.
Hắn cất sách vào trong, hỏi: "Sao hôm nay lại đến tìm tôi?"
Nghe hắn hỏi thế, Phó Gia mới phát hiện ra mình đã nhịn rất lâu rồi, bây giờ không có ai xen vào nữa, cậu liền hứng khởi nói: "Vì kiểm tra tuần đã xong rồi nên tôi muốn đến nói với cậu, đề toán ra trúng câu mà cậu đã khoanh cho tôi, tôi giải được rồi, chắc là làm cũng được."
Lục Tề An nhìn cậu, trong mắt rõ ràng đang viết: "Thì sao?"
Ngọn lửa nóng trong lòng của Phó Gia bị ánh mắt này dập tắt hết một nửa.
Cậu không