Người dịch: Tồ Đảm Đang
Phó Gia chỉ nói ra suy nghĩ thật của mình mà thôi mà lại nói cho mình cứng luôn rồi, cũng khiến cho Lục Tề An dâng trào ham muốn.
Hai người bắt đầu quấn quýt lấy nhau trong không gian chật hẹp, tuốt giải tỏa giúp cho đối phương thêm lần nữa.
Lần này Phó Gia bắn còn nhanh hơn lần đầu, dưới ánh đèn trong nhà tắm cậu có thể nhìn rõ gương mặt phiếm hồng của Lục Tề An, trong mắt hắn là sự ham muốn về sắc dục khác hoàn toàn với bình thường, nhưng thật sự chính là con người hắn.
Đây đúng là một liều thuốc kích tình với Phó Gia.
Vì trước đó đã giải tỏa một lần nên lần này chỉ với bàn tay mềm mại của Phó Gia, Lục Tề An khó mà bắn thêm lần nữa.
Hắn lót thêm một chiếc khăn lông bên bồn tắm, túm eo của Phó Gia lại để cậu úp người lên miệng bồn rồi đè người lên, khép hai chân cậu lại, rồi đâm chầm chậm vào giữa hai chân cậu.
dương v*t nóng bỏng ma sát đến lần đầu Phó Gia đã khẽ rên lên.
Lục Tề An dừng động tác lại, giọng nói hơi thô, hỏi: "Khó chịu sao?"
Phó Gia lắc đầu: "Không sao..." Cậu thì không thấy khó chịu mấy, chỉ cảm thấy tê tê ngứa ngứa, ở đâu cũng ngứa cả, ngứa đến mức cậu sắp không chịu nổi nữa rồi.
Lục Tề An hôn lên gáy của Phó Gia như an ủi, rồi thẳng eo lên cắm rút giữa hai chân cậu.
Vì cơ thể của Phó Gia rất mềm dẻo, hai chân kẹp chặt hay không đều do hắn quyết định cả, nên khoái cảm đến nhanh vô cùng.
Sau khi cắm vào vài chục cái hắn buông tha cho Phó Gia, dùng tay tuốt ra.
Hơn nửa bồn nước đều đã bị họ làm tràn ra ngoài, nước còn dư lại cũng đã lạnh rồi.
Lục Tề An từ bỏ bồn tắm vô dụng ấy đi, ôm Phó Gia ra tắm gội một lần nữa dưới vòi sen, mặc lại quần áo ngủ rồi về phòng ngủ tiếp.
Vừa nằm xuống, vẫn chưa kịp tắt đèn Phó Gia đã đỏ mặt nói: "Tôi còn không biết...!còn có thể làm bằng chân, cậu học ở đâu vậy?"
Lục Tề An im lặng tắt đèn, nói: "Không phải học ở đâu hết, muốn làm vậy thì làm thôi."
Đôi mắt của Phó Gia lấp lánh ánh sao, khen ngợi nói: "Cậu lợi hại thật."
Lục Tề An:...
Hắn ôm Phó Gia lại, nói: "Ngủ đi."
Từ khi được Lục Tề An dùng "rất ưu tú, rất dễ thương" để hình dung, Phó Gia tự tin ngập tràn, ngày nào đi đến trường cũng ngẩng mặt lên trời.
Phó Gia trả lại chiếc USB chất chứa bao nhiêu mộng tưởng của Đại Đầu lại cho cậu ấy, đồng thời nói: "Cảm ơn, không cần nữa rồi."
Đại Đầu cầm USB giống như đang cầm tâm can bảo bối của mình, cậu ấy nhìn Phó Gia, hỏi: "Rồi bí tịch viết tay của tôi đâu?
Phó Gia ngẩn người: "Ừ nhỉ, cậu còn cho tôi mượn một quyển note nữa." Phó Gia nhớ kỹ lại, nhận ra lần cuối cùng cậu lật quyển vở ấy ra xem là buổi tối chia phòng ra ngủ với Lục Tề An, cậu nhớ cậu có cất đi rồi, nhưng sau đó không còn chút ký ức nào với quyển vở ấy nữa.
"Xin lỗi, chắc để quên ở nhà rồi, để tôi về tìm xem sao." Phó Gia vừa nói vừa suy nghĩ ngờ ngợ, quyển vở bé như vậy thì rơi ở đâu được đây?
Cùng với thắc mắc về quyển note nhỏ này còn một người khác là dì Mậu.
Trong lúc dọn dẹp dì có quét ra một quyển vở nhỏ cỡ bàn tay.
Dì rất tuân thủ nguyên tắc làm việc, không lật ra xem, nhưng trên bìa vẽ đầy những hình ảnh và kí hiệu kỳ lạ, khiến bà đoán đây không phải của Lục Tề An.
Bà không chắc chắn lắm nên không bỏ quyển vở này vào ngăn kéo mà là đặt ở một nơi dễ thấy nhất trong phòng sách.
Khi Lục Tề An và Phó Gia về nhà, vào phòng sách học tiếp thì hai người nhìn thấy quyển note ấy ngay tức khắc, Phó Gia vẫn còn đang nghĩ đây là cái gì thì Lục Tề An đã đi bước đến bắt đầu lật ra xem rồi.
Phó Gia đi theo, trang đầu tiên là một dòng chữ to không thể rõ ràng hơn nữa:
Đề xuất năm sao (In đậm): "Sau khi tan học, màn dụ dỗ của nữ sinh tất đen trong sáng"
Phía dưới nữa, đề xuất năm sao:
"Bắn dữ dội! Dạy dỗ trong văn phòng của cô giáo nóng bỏng"
Lục Tề An:...
Phó Gia:...
"Cái này là..." Phó Gia sợ muốn hồn bay phách lạc, hơi thở yếu ớt, giải thích "Cái này không phải của tôi, là, là tôi nhặt được ở ngoài đường..."
"Phải không?" Lục Tề An khép quyển note lại, đưa cho Phó Gia, mặt lạnh tanh nói "Mong có thể nhanh chóng tìm được khổ chủ."
Phó Gia gật đầu như giã tỏi, nhét quyển vở vào trong ba lô, bày ra một nụ cười lấy lòng với Lục Tề An.
Mặc dù Lục Tề An không tránh ánh mắt đi, nhưng thái độ lạnh lùng.
Trong lòng Phó Gia vừa đang nghĩ "Không phải chứ", cậu vừa hỏi: "Cậu không giận đúng đúng?"
Lục Tề An mím môi lại không nói gì.
Rồi xong, vậy là giận rồi đó.
Phó Gia chấp nhận số phận nghĩ vậy.
Lần giận này Lục Tề An không thể hiện ra không rõ ràng như lần trước.
Nói chuyện với hắn hắn đều trả lời như bình thường, hôn hắn hắn cũng đáp lại, càng không nhắc đến việc ngủ riêng với Phó Gia.
Nhưng Phó Gia cứ thấy sai sai, ở đâu cũng thấy sai sai.
Trạng thái lạnh nhạt này khiến Phó Gia cực kỳ khó giải quyết, cũng không cách nào thẳng lưng tự tin tố cáo hắn như lần trước vậy được, bởi vì lần này cậu sai trước, khó khăn lắm Lục Tề An mới giận có lý do như vậy, cậu chỉ có thể bỏ xuống hết mà đi dỗ hắn thôi.
Dỗ mãi không được, Phó Gia cũng không mất kiên nhẫn.
Đổi lại suy nghĩ thử xem, nếu như Lục Tề An xem cái gì mà tất đen dụ dỗ rồi cái gì mà cô giáo nóng bỏng, chắc chắn là cậu sẽ giận còn hơn cả Lục Tề An, xé ngay quyển vở ấy ngay tại chỗ, đập vỡ máy tính, cắt đứt dây mạng, lột hết quần áo Lục Tề An sờ soạn vài lần từ đầu tới chân để tuyên bố chủ quyền mới vừa lòng.
Cậu rất hối hận, rất áy náy.
Khuất phục dỗ dành tới thứ bảy mà Lục Tề An vẫn chưa hết giận.
Thứ sáu chỉ cần học lớp ban ngày, tự học buổi tối thì không cần, hôm sau cũng là ngày nghỉ, vì vậy hai người đã sớm rời khỏi trường về nhà rồi, ăn cơm chậm rãi, cũng không vội vàng làm bài tập.
Dùng cơm xong, Lục Tề An nói: "Tôi ra ngoài một lúc."
Phó Gia vội nói: "Tôi đi cùng cậu."
"Không cần." Lục Tề An đứng dậy.
"Tôi đi một mình tiện hơn."
"Vậy hả." Phó Gia miễn cưỡng gật đầu, mắt tiễn theo Lục Tề An ra khỏi nhà.
Người đã đi rồi mà ánh nhìn của cậu vẫn chưa dời đi, cứ ngồi như thế ở sofa nhìn cửa chằm chằm, chờ đợi đếm từng giây từng phút.
Cậu thở một hơi dài, nơi sâu thẳm trong