Người dịch: Tồ Đảm Đang
Sau khi biểu diễn xong, Phó Gia và bốn người còn lại cùng nhau xuống sân khấu, tay chân đều run rẩy không ngừng.
Cậu quá hồi hộp, lúc vừa đứng trên sân khấu không chỉ toàn thân đều run mà trong đầu còn trắng xóa hết cả.
Cậu nhìn xuống hàng ghế khán giả tìm hình bóng của Lục Tề An như đang cầu cứu, nhưng ở dưới toàn là người với người, nhìn tới mức chóng mặt, trái lại càng làm sự hồi hộp của cậu tăng thêm.
Sau đó cậu nghĩ tới lời hứa Lục Tề An sẽ luôn luôn nhìn cậu cậu mới dần tìm lại được sự bình tĩnh.
Họ đến hậu trường thay quần áo, Đại Đầu vừa thay đồ vừa nói: "Tôi đói muốn chết luôn rồi, lúc trên sân khấu không thấy gì, vừa xuống tới nơi đói muốn mềm chân luôn."
Sợ ăn no quá sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả biểu diễn, năm người họ đều không ăn tối, chỉ ăn vài miếng bánh lót dạ mà thôi.
Vốn dĩ Phó Gia không thấy đói, nghe Đại Đầu lẩm bẩm xong mới nhận ra.
Một nam sinh ở đó vừa cười vừa nói: "Đói thật sự, dạ dày bắt đầu cồn cào rồi.
Có điều giáo viên ngữ văn tốt bụng thật, còn mời tụi mình ăn tối."
Vừa nghe đến đây thì Phó Gia và Đại Đầu đều ngẩn người ra.
Chạm vào hai đôi mắt ngờ vực của họ, nam sinh vỗ đầu nói: "Đúng rồi, lúc nãy thầy nói chuyện này các cậu đi thay đồ mất rồi, là vầy, thầy dạy văn thấy tụi mình chưa ăn tối nên thấy tội nghiệp, nên đặt bàn ở quán ăn ngay cổng trường mời chúng ta ăn tối." Cậu ấy cụng vai Đại Đầu nói.
"Sướng quá đi."
"Đù!" Đại Đầu cảm động vô cùng.
"Thầy ngữ văn là bồ tát sống sao?"
Hai người nuốt nước miếng, thay đồ cấp tốc.
Họ vui vẻ hứng khởi nhưng Phó Gia lại hơi khó xử.
Thầy ngữ văn có lòng tốt nhưng cậu không muốn đi, mặc dù đói lắm.
Nhưng giờ cậu không muốn ăn với bất kỳ ai cả, chỉ muốn gặp Lục Tề An sớm chút thôi, hơn nữa nhất định là Lục Tề An đang đợi cậu ở ghế khán giả.
Phó Gia đắn đo một chút rồi lựa lời nói: "Tôi không đi đâu, tôi vẫn còn việc."
Đại Đầu nói nghiêm túc: "Giờ còn việc gì quan trọng hơn việc ăn cơm sao?"
Phó Gia nói: "Tôi có hẹn rồi."
Đại Đầu hơi hiểu hiểu ra.
Phó Gia thì có hẹn với ai được chứ, chẳng phải đàn anh Lục sao? Nhưng Đại Đầu không nói thẳng ra mà là khuyên cậu: "Anh ơi anh, bây giờ nhà ăn đóng cửa hết rồi, còn chưa tới giờ tan học, cậu hẹn người ta đâu ăn?"
Phó Gia tiếp lời rất tự nhiên: "Thì đi tiệm tiện lợi ăn mì gói."
Đại Đầu sắp ói máu.
Cả trường trên dưới không tìm ra được người thứ hai hẹn được Lục Tề An mà lại dẫn hắn đi ăn mì gói á.
"Tôi nói với cậu nhé."
Đại Đầu điều chỉnh lại tâm trạng, hòa nhã nói: "Khó được dịp thầy có ý tốt, cậu không tiện từ chối, hơn nữa cậu là trưởng nhóm, cậu không đi thì chúng tôi cũng ngại đi."
Cậu ấy nói xong, nam sinh khác cũng vội đốc vào thêm: "Đúng đấy, cậu nhắn tin với bạn cậu đi, nói hẹn lần sau đi."
Phó Gia lúng túng nói: "Tôi không có điện thoại."
Nam sinh móc điện thoại của mình ra: "Lấy máy tôi này."
Mặc dù lục trung có quy định học sinh không được mang điện thoại đi học, nhưng không nghiêm khắc đến độ lục soát trên người và túi sách, bị bắt gặp ngoài giờ học thì giáo viên cũng nhắm mắt làm lơ mà thôi, vì vậy đa số học sinh đều sẽ mang theo điện thoại đi học, tiện liên lạc.
Phó Gia lại càng lúng túng hơn: "Tôi không biết số điện thoại cậu ấy."
Nam sinh: "..."
Nói đến thì cũng hổ thẹn, từ khi cậu và Lục Tề An quen nhau, cậu đã bỏ chiếc điện thoại bàn phím kiểu cũ ấy không dùng nữa.
Đương nhiên Lục Tề An cũng có điện thoại, thỉnh thoảng cũng sử dụng trước mặt cậu, nhưng họ chưa bao giờ cần dùng đến điện thoại để liên lạc, vì vậy Phó Gia cũng không biết số điện thoại của Lục Tề An.
Sống cùng nhau lâu như vậy mà cậu lại không biết số điện thoại của bạn trai cậu!
Phó Gia bất đắc dĩ nói: "Các cậu đi trước đi, tôi đi tìm bạn tôi."
Nếu là cậu lúc trước thì căn bản là cậu sẽ không nghe lời khuyên của người khác, Đại Đầu nói câu đầu tiên thôi là cậu đã quay lưng đi mất rồi.
Nhưng giờ đây cậu đang chuyển mình trở thành học sinh ngoan trong mắt giáo viên và bạn bè, lại lo lắng đến danh xưng trưởng nhóm mà lại đi từ chối ý tốt của giáo viên như vậy liệu có kỳ quá không?"
Đại Đầu và nam sinh ấy đều không khuyên nổi cậu, vừa đúng lúc nữ sinh cách vách đến hối người nên họ đã đi trước.
Phó Gia đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc, quyết định chạy ra hội trường đuổi theo họ.
Còn bên còn lại thì cuộc giao tiếp của Lục Tề An và Lý Thấm Hòa đều khiến cho đôi bên cùng mỏi mệt.
Lý Thấm Hòa xuống nước trước, gần như nói câu nào ra cũng là mang ngữ khí cầu xin, nhưng đáp án nhận lại được đều là một trời một vực với kỳ vọng của cậu ta, thậm chí còn hỏng bét hơn cả những tính toán xấu nhất của cậu ta.
Còn về Lục Tề An, mặc dù mỗi câu trả lời của hắn đều rất kiên định, nhưng hắn không thích vẻ mặt khổ sở áp bức từng bước của Lý Thấm Hòa, và cả cách lấy người nhà của hắn ra để uy hiếp hắn.
Huống chi hắn cũng không muốn nói chuyện với Lý Thấm Hòa nữa.
Biểu diễn của Phó Gia đã kết thúc rồi, cậu nhất định sẽ đến tìm hắn, người bên trong hội trường chật kín, hắn lại bị Lý Thấm Hòa gọi đến vị trí áp sau, hắn không chủ động ra ngoài thì Phó Gia sẽ không tìm được hắn đâu.
"Tôi đi trước." Lục Tề An nói.
Lý Thấm Hòa dịu giọng khuyên bảo tận tình cả đêm mà chỉ đổi lại được sự lành lùng bây giờ, cậu ta bất lực, biết rõ mình không thể nào xoay chuyển được ý muốn của Lục Tề An.
Trước khi Lục Tề An đứng lên, cậu ta vội nói: "Mấy hôm trước chú lục gặp tôi rồi, chú ấy hỏi tôi chuyện liên quan đến cậu, tôi đã nói hết ra rồi." Nói đến đây giọng của Lý Thấm Hòa yếu đi, hơi mơ hồ nhưng vẫn nghe được một câu cuối cùng.
"Xin lỗi."
Lục Tề An im lặng, hắn ngồi thêm vài giây nữa, nhưng cuối cùng cũng không có hồi đáp nào với Lý Thấm Hòa, mà là nhỏ giọng nói với người bên cạnh: "Xin lỗi, cho qua."
Người trong hội trường chật cứng, ánh sáng hàng ghế khán giả lại mờ, Lục Tề An đi khắp nơi vẫn không tìm được Phó Gia, nên quay đi tìm lớp 11A5 của Phó Gia.
Sau khi đến nơi, hỏi thăm một vòng bạn bè của Phó Gia, họ nói với Lục Tề An: "5 người nhóm đọc diễn cảm ấy được giáo viên dẫn ra ngoài đi ăn rồi."
Lục Tề An sững người.
Hắn cảm ơn xong rồi quay người rời đi, nhưng trong khoảnh khắc cất bước hắn lại có một ảo giác rằng không có nơi nào để đi cả.
Không có phương hướng, không có đích đến, thì cũng sẽ không có nơi nào để đi.
Hắn muốn gặp được Phó Gia ngay, chỉ