Người dịch: Tồ Đảm Đang
Sau khi Lục Tề An rời khỏi, trợ lý đưa hắn về lại căn hộ, cả đoạn đường không ai nói gì, không khí lại càng nặng nề hơn cả lúc đến.
Phó Gia vẫn chưa tan làm, cả căn nhà là một mảnh im lặng lạnh lẽo.
Sau khi Lục Tề An vào nhà, hắn vẫn đứng bên cửa mà không đi vào trong, không tự chủ chống tay lên tường, thả lỏng bờ lưng đang căng cứng kia.
Hắn rất nhớ Phó Gia, rất nhớ rất nhớ,
Mấy phút sau, hắn hồi phục lại tâm trạng, rời khỏi căn hộ đi đến KTV đón Phó Gia tan làm.
Quán KTV này cách căn hộ không xa, đi bộ mười mấy phút là tới.
Quy mô không lớn, vị trí cũng không nổi bật, đa số khách đến đều là khách quen.
Phó Gia nhiều lần chứng minh nơi đó là một nơi sạch sẽ đứng đắn, nhưng chưa bao giờ cho Lục Tề An đến đây gặp cậu, cũng không cho Lục Tề An đón cậu tan làm.
Hôm nay là lần đầu tiên Lục Tề An đến KTV tìm Phó Gia, cũng là lần đầu tiên trong đời hắn bước chân vào trong KTV.
Hắn nói lý do đến đây với chị tiếp tân, đối phương không những không thờ ơ với hắn mà còn rất nhiệt tình bảo hắn đợi ở sảnh.
Cô ấy chạy phịch phịch phịch lên lầu, rất nhanh đã dẫn Phó Gia chạy vội vã xuống.
Phó Gia mặc đồng phục nhân viên thống nhất là áo sơ mi trắng, áo ghi lê màu đen, cổ áo đeo nơ con bướm, trên tay còn cầm theo một chiếc mâm trống.
Bước chân của cậu hơi do dự, nhận ra rõ người ở đại sảnh là Lục Tề An thì lập tức trừng to mắt lên, bước nhanh đến trước mặt hắn, kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại đến?"
Phó Gia thấy đau lòng, nhìn Lục Tề An dưới ánh đèn màu sắc sặc sỡ, thỉnh thoảng bị những người khách và nhân viên xung quanh dò xét tới lui giống như vật trung bày trong tủ kính, cậu đau lòng như thấy bảo bối của mình rơi vào bùn lầy vậy.
"Giờ em có tiện không?" Lục Tề An hỏi.
"Tiện chứ tiện chứ, em dẫn anh vào phòng nhân viên nghỉ ngơi nhé." Phó Gia kéo ống tay áo của hắn, hơi giấu hắn ra phía sau người mình, dẫn hắn đến phòng nghỉ.
Sau khi vào phòng, ánh đèn đã trở lại thành màu trắng bình thường, cũng không còn ai tới lui làm phiền nữa khiến Phó Gia thả lỏng một hơi.
"Sao anh đến tìm em, xảy ra chuyện gì sao?" Phó Gia thấp thỏm hỏi.
Lục Tề An nói: "Anh đến đón em tan làm."
Phó Gia nếm được vị ngọt, thấy hơi ngại ngùng: "Có gì mà phải đón em đâu chứ...!tan làm rồi em về nhà ngay mà, ngày nào em cũng chạy về, chưa tới mười phút là đến nhà rồi."
Cậu nhìn xung quanh, thấy một chiếc sofa nhỏ trong phòng nghỉ.
Cậu mở ngăn tủ riêng của mình ra, lấy một cốc nước và áo khoác ra.
"Anh khát không? Đây là ly của em, mang từ nhà theo đó, sạch lắm." cậu đưa ly nước vào tay của Lục Tề An, rồi lại lấy áo khoác trải lên trên ghế sofa, ra hiệu Lục Tề An ngồi xuống.
"Anh ở đây đợi em một lúc, em tìm giám đốc xin quét thẻ về sớm, chút nữa có ai đến anh cũng kệ họ, họ toàn muốn bắt chuyện với anh thôi, chị tiếp tân ban nãy còn hỏi em số điện thoại anh đấy!"
Phó Gia nói xong gì giận dỗi cau mày lại.
Lục Tề An nhìn chiếc áo Phó Gia trải trên ghế sofa, không ngồi xuống mà là nói: "Em khoan đi đã."
"Sao?" Phó Gia nghe không hiểu ý hắn.
"Ở đây đừng đi đâu cả, để anh ôm một chút." Lục Tề An lặp lại bằng lời trực tiếp hơn thế nữa, nói xong cũng không đợi Phó Gia trả lời, trực tiếp đưa tay ra ôm cậu vào lòng mình.
Nhịp tim Phó Gia tăng nhanh chóng, ôm lấy Lục Tề An ngẩn người vài giây, mới nói lắp bắp: "Ở đây...!có thể sẽ có người vào bất cứ lúc nào."
Cậu không nỡ buông tay nhưng lại sợ có người vào nhìn thấy, nên nói: "Có điều...!phòng nghỉ có nhà vệ sinh, cửa bên trong khóa được."
Lục Tề An: "..."
Hắn sờ lên tóc Phó Gia, hơi buồn cười nói: "Không cần đâu, ôm một lúc là được rồi."
Hắn buông Phó Gia ra, mà Phó Gia lại có biểu cảm vẫn chưa đã thèm, hai mắt sáng như sao nhìn hắn, mặt dày nói: "Hay là cứ đi chút đi..."
Năm phút sau, mặt Phó Gia đỏ ửng lên đi ra khỏi nhà vệ sinh, đi gặp giáo đốc trực ban xin về sớm, cả quá trình đều dùng mu bàn tay che miệng mình lại.
Tối hôm đó, họ làm như một thể đương nhiên.
Lục Tề An hiếm khi chủ động, hắn không cho Phó Gia tắm xong mặc đồ ngủ vào, mà là dùng khăn tắm quấn lại ôm đến đặt lên giường, hỏi: "Hôm nay muốn làm không?"
Giọng nói hắn trầm thấp khàn khàn, Phó Gia chỉ nghe chữ đầu tiên mà chân đã nhũn ra rồi.
Cũng không biết là vô tình hay cố ý, trong phòng không có ánh đèn, tình huống này rất hiếm gặp.
Những lần trước đây Lục Tề An đều để đèn để chú ý đến biểu cảm của Phó Gia, cho dù là làm rộng hay tiến vào, một khi nhận ra Phó Gia khó chịu là sẽ dừng lại.
Hôm nay không bật đèn, nhưng hai người họ vẫn quen thuộc cơ thể của nhau, không có gì là không tiện cả.
Sau khi làm rộng không lâu, Lục Tề An tiến vào trong, động tác của hắn có hơi thô bạo kiến Phó Gia vừa đau vừa căng, cậu khẽ rên lên một tiếng.
Dường như Lục Tề An không hề nhận ra, hắn cúi thấp người xuống ấn lấy cơ thể của Phó Gia, dồn dập thúc dục vọng vào trong.
Phó Gia bị thúc cho trườn người lên trên, chân cậu không giữ được eo hắn lại nên dùng tay ôm cổ hắn lại, bám chặt vào người hắn.
Lục Tề An cảm nhận được hơi thở ẩm ướt của Phó Gia bên tai mình, từng tiếng hít thở gấp gáp đồng hành cùng với từng nhịp đâm rút của hắn, ngọn lửa bên trong cơ thể bùng lên mạnh mẽ, cơ bắp căng cứng bắt đầu mất kiểm soát sức lực.
Mỗi một nhịp nhấp Lục Tề An đều thúc vào đủ sâu đủ mạnh, nếu là bình thường, khi Lục Tề An đâm rút mấy chục lần là Phó Gia đã có thể thích ứng rồi, nhưng hôm nay mãi vẫn không thể nào có được khoái cảm, cậu đau đến run rẩy, không tự chủ được dần dần thít chặt cửa sau lại.
Lục Tề An cảm nhận được ra vào khó khăn, mà khoái cảm lại cực kỳ mãnh liệt, khiến hắn càng lúc càng mất kiềm chế.
"Gia Gia, chặt quá." Hắn cắn răng, cố giảm tiết tấu lại, hỏi Phó Gia.
"Khó chịu phải không?"
Phó Gia do dự một lúc rồi lắc đầu: "Không khó chịu."
Nếu là bình thường, Lục Tề An đã sớm nhận ra rồi, nhưng hôm nay hắn lại không tự chủ được cảm xúc của mình, thậm chí còn làm kém hơn cả lần đầu tiên.
Lục Tề An vốn đã trẻ tuổi tinh lực đồi dào, lại còn thường vận động, thể lực và sức bền đều rất tốt.
Bình thường có khắc chế còn được, một khi đã buông thả rồi thì khó mà kéo lại.
Hắn tiếp tục thúc vào, càng