Người dịch: Tồ Đảm Đang
Qua tết, kỳ nghỉ ngắn ngủi của Lục Tề An và Phó Gia đã kết thúc.
Lục Tề An tiến vào học kỳ sau của lớp 12, tất cả mọi người đều học hành đến quên ăn quên ngủ, hận không thể biến một phút thành ba phút để mà dùng, trái lại Lục Tề An lại thả chậm nhịp độ hơn.
Với thành tích bây giờ của hắn, đủ để hắn vào được một trường đại học lý tưởng, hắn không cần phải vùi mặt vào học tập như những bạn học khác.
Huống chi hắn còn phải phân tâm để đối phó với người nhà họ Lục, chuyện này khó khăn hơn với việc học tập nhiều.
Trước khi thi đại học, Lục Trí Viễn gọi Lục Tề An về ba lần, lần nào cũng nhìn Lục Tề An bằng đôi mắt thất vọng và phản cảm, nói: "Bây giờ mày không có tư cách để làm con trai tao."
Ít nhất thì Lục Trí Viễn có thể thấy được Lục Tề An nhận được sự giúp đỡ của cô Lưu, thối lui khỏi các giao tiếp xã hội, cả ngày chỉ rúc trong khu nhà cũ ở lục trung vẫn sống cực kỳ thỏa mãn.
Lục Tề An chỉ im lặng với việc này.
Tranh đấu hết lần này đến lần khác, tình cảm cha con không ngừng bị chia rẽ, giằng co, không biết còn chịu được bao lâu, cũng không biết có khả năng bù đắp lại được hay không.
Lục Tề An chỉ có thể im lặng gánh vác áp lực, ít nhất trước khi bóng tối ập đến với Phó Gia thì hắn sẽ chặn ngay ở phía trước.
Đầu tháng sáu, kỳ thi đại học cận kề, toàn trường đều trong tâm thế chuẩn bị sẵn sàng, Lục Tề An là người thư thả nhất.
Không ai lo lắng hắn sẽ xảy ra vấn đề gì, hắn là chuẩn mực trong trái tim của tất cả những học sinh muốn thi vào trường đại học A.
Thầy cô cũng yên tâm xem hắn như một tấm gương tích cực để truyền cảm hứng cho các học sinh khác.
Người duy nhất vẫn hồi hộp cho hắn, là Phó Gia.
Giống như cậu không rõ người phải đi thi là ai vậy, trước khi thi một tuần là bắt đầu lo lắng ăn không ngon ngủ không yên.
Ánh mắt của cậu lúc nào cũng dính chặt trên người Lục Tề An, viết đầy: "Em lo lắng anh, em đau lòng anh."
Mặc dù học kỳ hai lớp 11 cũng rất bận, nhưng học kỳ này Phó Gia chưa làm Lục Tề An lo lắng về việc học của cậu lần nào, cậu không mang bài tập về nhà, thậm chí còn dành thời gian tìm dì Tôn học mấy món ăn thanh đạm dinh dưỡng để thường làm cho Lục Tề An ăn.
Truyện Huyền Huyễn
Trong tình cảnh này mà cậu không bị tụt hạng trong lớp thì đã là hay lắm rồi.
Khi chính thức vào thi, mưa rơi liên tục hai ngày liền, Phó Gia dậy sớm đưa Lục Tề An đến điểm thi, sau khi kết thúc giờ thi cũng đến sớm đón hắn, tuyệt đối không thua bất cứ vị phu huynh đưa đón con em nào.
Phó Gia biết cho dù là không có cậu thì Lục Tề An cũng có thể xử lý tốt được chuyện của bản thân, cậu không giúp được gì nhiều, có lúc còn làm hỏng việc thêm.
Cậu cũng chán ghét mình vụng về nhỏ bé, nhưng như vậy thì có được gì đâu chứ? Cho dù Lục Tề An có ưu tú hơn nữa, hoàn mỹ hơn nữa, Phó Gia vẫn sẽ lo lắng cho hắn, bởi vì hắn là quan trọng nhất, vĩnh viễn quan trọng hơn cả chính bản thân cậu mà.
Một tháng sau, Lục Tề An cầm giấy thông báo trúng tuyển đến thành phố trực thuộc của trường đại học A.
Kỳ nghỉ hè của hai người không tính là quá ngắn, kỳ nghỉ của Lục Tề An lại càng rảnh rỗi và dài đằng đẵng, họ có đủ thời gian để dính lấy nhau, thậm chí còn đi ra ngoài du lịch.
Vào một ngày nào đó, Lục Tề An hỏi: "Em có nơi nào muốn đi không?"
Phó Gia không cần suy nghĩ trả lời luôn: "Công viên."
Cố chấp của cậu đối với công viên rất lớn.
Lục Tề An cũng biết việc này nên nói: "Nếu em muốn đi công viên thì lúc nào đi cũng được, bây giờ thời gian đang dư giả, chúng ta có thể đi xa hơn."
Phó Gia ngơ ngác một chút, đi xa hơn?
Phó Gia được sinh ra ngay tại thành phố này, trước năm tám tuổi cậu từng đi theo Phó Hiểu Lệ đi khỏi thành phố này, nhưng sau năm tám tuổi cậu chưa bao giờ được "đi xa hơn" đến nơi nào cả.
Đối với cậu của lúc trước, nơi có Lục Tề An đã đủ xa rồi, làm gì còn muốn đi nơi nào xa hơn nữa chứ.
Cho dù là bây giờ cậu cũng chưa bao giờ nghĩ đến.
Phó Gia biết vài thắng cảnh nổi tiếng nhưng lại không tự tin nói ra.
Cậu cố gắng thả cho trí tưởng tượng của mình bay xa, từ trên trời xuống dưới đất, rồi lại từ trên mặt đất xuống dưới nước, cuối cùng kết quả cậu nặn ra được là: "Biển?"
Thành phố đang ở không giáp biển, nên biển là nơi xa nhất mà cậu có thể nghĩ đến.
Cứ thế, trước khi mùa hè nóng bức ập đến, Lục Tề An dẫn Phó Gia đến biển chơi.
Họ vừa đặt chân đến khu biệt thự gần biển, ở đây chỉ có mười mấy căn biệt thự, nhưng lại có cùng một bãi biển cực lớn.
Phó Gia không gọi được tên của nơi này, mơ màng đi cả đoạn đường không thấy ai khác ngoài nhân viên ở đây là đã đến biệt thự rồi.
Cậu đứng tại chỗ nhìn ra xa, trong mắt là một màu xanh biên biếc của biển cả, gió biển thoáng mát, mang theo một mùi hăng tanh nhẹ của biển cả.
Chưa cảm nhận được cảnh sắc nơi đây là Phó Gia đã cảm nhận sự sợ hãi trước rồi.
Ở đây một đêm...!phải mất bao nhiêu chứ.
Lục Tề An vừa dẫn cậu vào nhà vừa giải thích: "Đây là nhà của mẹ anh, lúc anh còn nhỏ từng đến một lần, bây giờ thời tiết chưa quá nóng, chắc khoảng qua nửa tháng nữa sẽ có người khác đến ở."
Phó Gia kinh ngạc nhìn hắn, hơi ấp úng: "Mẹ anh..."
Cậu ở nhà họ lâm lâu như vậy cũng từng nghe không ít về câu chuyện của Tề Băng, từng chuyện một, không có chuyện gì làm người ta cười lên nổi.
Lục Tề An không trả lời.
Phó Gia tự lên dây cót, không nhắc đến Tề Băng nữa.
Ngày hôm sau, họ ra bãi biển vào lúc ánh mặt trời đẹp nhất.
Sóng biển đẹp say đắm lòng người khi nhìn từ xa, đến gần mới nhận ra nó mạnh mẽ đến mức có thể đẩy ngã con người ta đi.
Phó Gia chưa bao giờ xuống nước chơi, không biết gì cả, vậy nên cũng không biết sợ, ỷ vào phao bơi mà Lục Tề An đưa cho đâm thẳng về phía trước, một cơn sóng mạnh mẽ ập tới, cậu bị lật thẳng xuống nước.
Trong chớp mắt, Lục Tề An vớt cậu lên, nhưng cậu vẫn bị sặc một ngụm nước biển lớn, cậu đeo lấy thân mình của Lục Tề An ho không ngừng nghỉ.
Lục Tề An sờ lên mái tóc ướt đẫm của cậu, nói: "Muốn đi ra nữa không, anh dẫn em