Người dịch: Tồ Đảm Đang
"Lục tổng." Thư ký của Lục Uyển Khanh đứng bên ngoài văn phòng gõ cửa nhẹ.
"Vào đi." Lục Uyển Khanh nói.
Thư ký đẩy cửa vào trong, nhưng lại do dự mãi không nói.
Lục Uyển Khanh dừng công việc lại ngẩng đầu lên nhìn cô.
"Có việc gì?"
"Ở sảnh lầu một có một người phụ nữ họ Phó, nói muốn gặp chị." Thư ký giải thích.
"Tôi bảo bảo vệ đuổi bà ta đi, bà ta quậy lên nói có quen chị, nếu chị nghe tên của bà ấy thì nhất định sẽ đi gặp bà ấy, hơn nữa...!còn có người của Lục tiên sinh đi theo bà ta, nói biểu hiện của bà ta bất thường nên bảo chị phải cẩn thận ứng phó, nếu có gì không hiểu thì có thể liên lạc với Lục tiên sinh.
Lục Uyển Khanh lạnh mặt, im lặng không nói gì.
Trong lòng thư ký thấp thỏm, thử nói: "Tôi bảo người đuổi bà ấy đi."
"Đợi chút." Lục Uyển Khanh gọi cô lại.
"Bà ta có nói tên đầy đủ không?"
"Có, bà ta tên Phó Hiểu Lệ."
Trong lòng Lục Uyển Khanh nảy lên một tia hoang đường, bà đã sắp quên đi cái tên này rồi, năm ấy bà là người đích thân ra tay nhốt người này vào trại cai nghiện, hoàn tất một cách hoàn mỹ các công việc bảo mật, từng người tham dự vào đều là thân tín của bà, sao Phó Hiểu Lệ có thể ra ngoài được?
Điều khiến bà không hiểu được là, tại sao Lục Trí Viễn lại còn phái người đi theo Phó Hiểu Lệ, đi theo lâu như vậy sao bà ta không biết?
Trong lúc suy tư, Lục Uyển Khanh nói: "Dẫn bà ta vào đây."
Thư ký nhận lệnh rời khỏi văn phòng.
Lục Uyển Khanh ngồi một mình ở đó, bỗng thấy ngột ngạt, càng nghĩ càng cảm thấy vớ vẩn.
Bà đứng dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dòng xe qua lại nườm nượp, bình tĩnh lại hơn.
Mấy phút sau, văn phòng lại vang lên tiếng gõ cửa, bà cho người vào trong, hai tay ôm cánh tay lại từ từ xoay người.
Phía sau lưng thư ký là một người phụ nữ gầy như que củi.
Bà ta trang điểm rất đậm nhưng vẫn không che được những vết nhăn và thâm nám, phần lưng hơi gù lên, giống như một bà già có tuổi.
Bà ta đi lướt ngang qua thư ký, nhìn chằm chằm Lục Uyển Khanh.
Sống lưng Lục Uyển Khanh lạnh lẽo, lại không dám nhìn thẳng vào mắt bà ta.
Sau khi gặp Phó Hiểu Lệ, Lục Uyển Khanh mới phát hiện có rất nhiều ký ức bà những tưởng mình đã quên rồi nhưng nó vẫn còn ở đó.
Bà nhớ lại được những đau khổ mà Phó Hiểu Lệ mang lại cho bà, nó vẫn còn rõ rệt như mới ngày hôm qua đây thôi.
Cùng thời gian này năm ấy, bà chỉ cách thời gian sinh có hai tháng nữa thôi, Lâm Khánh tặng một phần của nhà họ Lục lại cho bà để làm quà.
Vì để sớm giữ chặt được những gì mà bà muốn, bà luôn kiên trì đi làm mỗi ngày, để cả công ty đều biết bà nữ chủ nhân của nhà họ Lâm, tôn kính bà mười phần.
Đột nhiên, có người nói với bà, có một người phụ nữ ẵm con xông vào công ty, ở lỳ đại sảnh quậy phá khóc lóc, đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Lục Uyển Khanh biết hành vi phong lưu của Lâm Khánh trước khi cưới, nên sau khi kết hôn bà đã nắm chặt Lâm Khánh trong lòng bàn tay, còn cố ý phái người đánh tiếng cho những người phụ nữ trước đây của ông.
Bà tự tin mình có thể xử lý tốt những việc nhỏ này, nhưng khi có người thật sự tìm tới cửa rồi bà lại hoang mang.
Bà đã làm ra một quyết định mình hối hận cả đời, bà không những không để bảo vệ đuổi hai mẹ con Phó Hiểu Lệ đi, cũng không đuổi những người nhân viên đứng nhìn xung quanh.
Mà bà tự mình đích thân xuống đại sảnh, gặp Phó Hiểu Lệ trước mặt bao nhiêu người.
Lúc ấy bà ta vẫn còn trẻ, tóc xõa ngang vai, đang ôm trong lòng đứa trẻ trắng trẻo non nớt.
Bà ta nhìn thấy Lục Uyển Khanh trong đám người, liền chỉ thẳng vào bà hét lên: "Chính là ả, Lâm tổng lấy con ả ác độc này về rồi không cần tới hai mẹ con tôi nữa, ả thật là ngoan độc, hại mẹ con tôi không có nhà để về!"
Trong chớp mắt, ánh mắt của mọi người đánh bà gục ngã.
Có người ở đại sảnh, có người ở hành lang trên lầu nhìn xuống, tất cả mọi người đều đang nhìn về phía bà, vẻ mặt muôn màu muôn vẻ đầy sâu xa.
Khi bà hoàn hồn lại thì bà đã nằm trong bệnh viện rồi.
Quá trình sinh con của bà cửu tử nhất sinh, nhưng cái gì bà cũng biết cả, bà cũng không ôm được đứa con vừa mới ra đời, ngay cả ngón tay cũng chưa được đụng đến, chỉ có thể nhìn nó được đưa vào phòng giữa ấm.
Bà khóc thành tiếng trong lòng của Lục Trí Viễn, ngầm thề thốt trong lòng, bà sẽ để hai mẹ con Phó Hiểu Lệ sống không bằng chết.
Mười năm sau, bà đã làm được, bà đem nhốt Phó Hiểu Lệ vào trại cai nghiện trước rồi lại giương mắt đứng nhìn Phó Gia lưu lạc đầu đường xó chợ.
Nó là một đứa nhỏ khỏe mạnh, thiếu ăn mấy bữa cũng không việc gì, mà con trai bà thì sao?
Lâm Khánh đem cả nhà họ Lâm để đổi lấy sự tha thứ của bà, cầu bà đồng ý đón Phó Gia về nhà họ lâm, bà vui vẻ chấp nhận, một bên để Phó Gia phải sống trong phòng của người ở, một bên đổi hết toàn bộ nhân viên trong công ty.
Bây giờ, không còn mấy ai trong đó biết được bà từng phải chịu bao nhiêu nỗi ô nhục nữa, ngay cả con cháu trong nhà như Lục Tề An, bà cũng giấu đi chân tướng.
"Lâu quá không gặp, chị Lục." Giọng của Phó Hiểu Lệ cắt ngang dòng hồi ức của Lục Uyển Khanh, bà ta nhìn thư ký không chịu rời đi kia, nói.
"Này là người mới phải không, chắc có nhiều chuyện chưa biết hả, chị muốn cho nó nghe không? Tôi không ngại nói lại lần nữa đâu."
"Ra ngoài đi." Lục Uyển Khanh bảo thư ký đi ra ngoài.
Thư ký nhớ lại người của Lục Trí Viễn bảo cô phải chú ý an toàn, không chịu rời đi, nói: "Lục tổng, tôi..."
"Ra ngoài!" Lục Uyển Khanh quát lên.
Thư ký rụt vai lại, vội cúi đầu rời đi.
Thấy cô đã đi xa, Phó Hiểu Lệ cười lên, nói: "Chị không giống trước đây nữa rồi, tác phong dứt khoát đấy, không cần chị hỏi, tự tôi nói vậy, Lâm Hằng giúp cho tôi ra đấy, hắn ta muốn phá chị và nhà họ Lục,