Người dịch: Tồ Đảm Đang
Lại một mùa hè.
Cô Lưu tan làm về đi mua thức ăn trước rồi khi trở về ghé sang trường mẫu giáo đón cháu nội của mình về.
Bốn năm trước, cháu nội bà được sinh ra ở nước ngoài, ba mẹ đứa nhỏ vừa bận không có thời gian chăm sóc con, vừa mong con mình có thể lớn lên ở nước nhà nên sau khi bàn luận xong với cô Lưu, thì đã gửi con lại cho bà chăm sóc.
Tên ở nhà của cháu là Lạc Lạc, vừa hoạt bát vừa biết nghe lời, cô Lưu cưng còn không hết.
Bà đến trước cửa lớp vẽ, Lạc Lạc ngồi đợi trên ghế đã lâu nhảy cẩng lên, chạy lao vào lòng bà: "Bà nội!"
Bà nội bế bé lên, véo vào chiếc má bầu bĩnh của bé, hỏi: "Lạc Lạc hôm nay đi học có ngoan không nào?"
Lạc Lạc lắc lư cái đầu giống như đang đọc diễn cảm nói: "Lạc Lạc ngoan lắm luôn, hôm nay Lạc Lạc vẽ mấy bức tranh luôn, thầy cô ai cũng đều khen Lạc Lạc, nói Lạc Lạc là họa sĩ nhí tài ba đó."
Đứa trẻ vừa mới tròn bốn tuổi mà nói chuyện vừa lưu loát vừa khuôn mẫu, cô Lưu tự hào vô cùng, cười nói: "Lạc Lạc giỏi quá!"
Lạc Lạc ôm cổ bà nội, biết điều nói: "Bà nội cũng giỏi, bà nội nấu cơm cho Lạc Lạc và ông nội mỗi ngày, có lúc còn nấu cho chú Phó nữa, thật là một bà nội tốt."
Cô Lưu bị bé chọc cười to lên, nói: "Nấu cơm cho thì là bà nội tốt rồi sao? Vậy ông nội và chú Phó thì sao, họ không nấu cơm cho con thì không tốt sao?"
Lạc Lạc trung thực dũng cảm, có gì nói thẳng luôn: "Ông nội không tốt, ngày nào ông nội cũng đọc sách trong phòng, không nấu cơm, cũng không giặt đồ, là một chú heo ăn no lười biếng."
Cô Lưu cười không dừng lại được.
Chồng bà là một nhà biên soạn văn học, bình thường ở nhà không đọc sách thì cũng là xem bản thảo, rất ít khi đi đâu.
"Vậy chú Phó thì sao?" cô Lưu nói.
"Chú Phó đâu có ở cùng chúng ta, sao con biết được chú có tốt hay không?"
Nhắc đến chú Phó, Lạc Lạc ngại ngùng hiếm thấy: "Khi chú Phó đến nhà Lạc Lạc thì sẽ chơi xe và xếp gỗ với Lạc Lạc, chú lợi hại lắm luôn, xếp gỗ cao như thế này nè..." Lạc Lạc mở rộng hai cánh tay của mình ra.
"Bà nội xem nè, cao như thế này nè nha, còn không bị đổ nữa, nên chú Phó rất lợi hại, người lợi hại đều là người tốt."
"Oh~" Cô Lưu cố tỏ ra kinh ngạc.
"Thì ra con cảm thấy chú Phó xếp gỗ lợi hại, còn cảm thấy chú là người tốt, vậy thì bà phải nói cho chú biết, để chú vui vẻ lên."
"Đừng mà." Lạc Lạc đung đưa trên cổ bà nội, nói: "Con ngại lắm mà."
Cô Lưu yêu thương vỗ lên lưng bé, không nỡ chọc bé nữa nên nói: "Được rồi được rồi, bà nội giữ bí mật cho con, được không nào?"
Lạc Lạc vặn ngón tay, gật đầu.
Sau khi về nhà, cô Lưu đặt Lạc Lạc trên sofa, bật bộ phim hoạt hình mà bé thích xem nhất.
Bà đi đến cửa thư phòng của chồng, gõ cửa, gọi ông ra giúp nhặt rau.
Đương nhiên chồng bà không chịu, bà vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục gõ cửa: "Ra đây nhanh nào, cả ngày trời ông đều ở trong phòng rồi, tạo hình tượng lười biếng cho Lạc Lạc thì phải làm sao?"
Bên trong truyền ra tiếng kéo ghế, một giây sau, chồng mở cửa đi ra ngoài.
Lạc Lạc không chỉ là bảo bối tâm can của cô Lưu thôi, mà đối với chồng bà cũng vậy, từ khi có Lạc Lạc đến, cô Lưu nghĩ ra được không biết bao nhiêu cách để trị chồng.
Đôi vợ chồng sóng vai nhau đứng trong bếp chuẩn bị bữa tối, cô Lưu vừa chỉ huy vừa hổi ông: "Ông nghĩ kỹ chưa? Tối nay tôi gọi Phó Gia đến ăn cơm, nếu như ông đồng ý rồi thì tôi bảo nó dẫn Lạc Lạc đi đấy."
Ông hết hồn nhìn bà: "Bà...!bà bà bà sao bà làm việc hấp tấp dữ vậy?"
Cô Lưu nói: "Tôi mà không như vậy thì việc này ông còn do dự bao lâu nữa? Vé máy bay tôi đã đặt lâu rồi, ba ngày sau là đi, ông không muốn đi thì đừng đi, tôi không thèm nói tới ông nữa đâu."
Hai vợ chồng đang tranh luận về việc du lịch nước ngoài ba ngày sau.
Từ khi Lạc Lạc sống với bà, hai vợ chồng không đi đâu chơi, cả năm đều ở nhà giữ cháu.
Gần đây, bạn bè của hai người mời họ cùng nhau đi du lịch, hai vợ chồng rất muốn đi, nhưng lại lo lắng không ai chăm sóc Lạc Lạc.
Thế là cô Lưu đề xuất ra trong một tuần hai người họ đi du lịch, giao Lạc Lạc lại cho Phó Gia chăm sóc.
Chồng bà không đồng ý, cảm thấy Phó Gia là một người con trai độc thân, sao biết chăm sóc trẻ con được, cô Lưu có nhiều học sinh chị em tốt như vậy, sao không để mấy người đã từng làm mẹ chăm sóc cho Lạc Lạc?
Cô Lưu kiên trì không muốn để cho người khác, chồng bà cũng kiên trì không chịu, giận nói không đi luôn, nên mới diễn biến thành hai người mà một người mua vé máy bay rồi còn một người thì chưa.
"Aiz...!Thật sự cảm giác trách nhiệm của bà với Phó Gia này là đến từ đâu tôi không hiểu được luôn." Chồng bà nói.
Cô Lưu nhíu mày lại: "Ông biết quan hệ của tôi với Tề An mà còn hỏi câu này?"
Chồng hiểu bà, biết nhắc đến vấn đề này là bà sẽ nổi giận, vội vàng đổi chủ đề: "Vậy, vậy cũng đâu thể thành lý do để Lạc Lạc qua đó được, lỡ đâu chỉ có bà nghĩ vậy thôi thì sao, bà nghĩ để Lạc Lạc ở nhà nó quậy mấy ngày thì cuộc sống của nó sẽ tốt đẹp hơn chắc? Không chừng người ta còn thấy con nít phiền phức nữa kìa."
"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi mà ông còn không nghe, không chịu tin, dù sao thì Phó Gia là chuyện của tôi không phải của ông, ông không ưa nó thôi chứ gì?" Cô Lưu tức giận vô cùng, mặc kệ không làm nữa.
"Tôi không nấu cơm cho ông nữa, tôi chỉ làm cho Lạc Lạc và Phó Gia ăn thôi, ông tự gọi đồ ăn đi."
Bà đẩy chồng đuổi ra khỏi phòng bếp, ông chồng không còn cách nào khác nữa chỉ có thể thỏa hiệp: "Được được được, vậy cứ vậy đi, lát nữa Phó Gia đến rồi tôi xem nó với Lạc Lạc thế nào rồi quyết định sau, chịu chưa."
Cô Lưu liếc mắt một cái, thật phục luôn cái tính lề mề của ông chồng mình.
Chồng bà cười bất đắc dĩ, lùi về