Người dịch: Tồ Đảm Đang
Năm này qua tháng nọ, ký ức vẫn chưa hề phai màu, trái lại còn được Phó Gia tân trang, rèn giũa, lắp vào thêm tất cả các chi tiết nhỏ nhặt, lặp đi lặp lại rồi khắc sâu vào trong tâm trí cậu.
Cậu nhớ ngày mà cậu và Lục Tề An xa nhau ấy, thời tiết rất đẹp, nhưng mình mẩy cậu quá đau đớn, sức lực Lý Thấm Hòa dùng để kéo cậu rất mạnh, cậu đau như muốn chết đi sống lại, nên ngay giữa ánh nắng ấm áp hiếm thấy giữa cuối thu, cậu mặc một chiếc áo khoác dày cộm, mà lại run rẩy không ngừng như đang ôm một tảng băng.
Cậu rất muốn chạm vào Lục Tề An, cậu không có yêu cầu xa vời Lục Tề An phải ôm cậu, chỉ cần cậu có thể hấp thu được một chút hơi ấm từ cơ thể của Lục Tề An thôi là được.
Nhưng Lục Tề An không đến gần cậu, họ cách nhau chỉ một mét, hoặc có lẽ là xa hơn một mét.
Biểu cảm của Lục Tề An lúc ấy là như thế nào, ánh mắt như thế nào? Thật ra Phó Gia nhìn không rõ, nên cậu đã tự động bù đắp cho phần bị khuyết đi trong ký ức trong bảy năm nay.
Trong trí tưởng tượng của cậu, Lục Tề An lạnh lùng nhìn cậu, từ chối cậu bởi khoảng cách trăm nghìn dặm, giống như Lục Tề An dưới ánh nắng mặt trời năm xưa, nhìn về phía căn phòng tối tăm dành cho người ở, xem cậu giống như không khí có không được mà không có cũng không sao.
Mà hôm nay, Phó Gia thật sự đã nhìn rõ được biểu cảm và ánh mắt của Lục Tề An, nhưng hiện thực và tưởng tượng của cậu khác xa hoàn toàn.
Lục Tề An ngồi đối diện cậu, vừa nói "Anh đang theo đuổi em", vừa nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng.
Phó Gia không chạm vào Lục Tề An nhưng vẫn cảm nhận được một khí nóng đang dâng trào lên cao, lại vừa nhu tình như làn nước.
Theo đuổi?
Lục Tề An hợp với từ này không?
Phó Gia đứng phắt dậy khỏi chỗ ngồi của mình, nói: "Em vào phòng vệ sinh một chút."
Cậu quay đi, đi ra khỏi cửa không cần suy nghĩ gì.
"Phó Gia." Lục Tề An đứng dậy theo, ngón tay nhúc nhích rồi lại nhịn xuống không kéo cậu lại.
"Bên phải em có phòng vệ sinh."
Phó Gia thắng xe lại, do dự quay người lại, ngẩng đầu lên nhìn trộm Lục Tề An một cái.
Bỗng chốc, máu trên toàn thân Phó Gia đều xông lên hết trên mặt, cậu vội vàng cúi đầu xuống, bẻ lái một cách siêu gượng gạo đi vào phòng vệ sinh, khóa trái cửa lại.
Cậu hít thở hồng hộc, nhìn gương mặt của cậu trong gương, lỗ tai và cổ toàn bộ đều đỏ như máu vậy, cậu giật cả mình, giơ tay lên chạm vào mặt mình mới nhận ra tay cũng đỏ lên rồi.
Cậu mở khóa vòi nước, vốc nước lên lên mặt hạ nhiệt độ cho mình.
Hoàn toàn không có tí tác dụng nào.
Đừng nói là nước lạnh, giờ ngay cả đá cà lên mặt cậu thì nước đá cũng sẽ thành nước ấm thôi.
Cậu ngồi tiu nghỉu trên nắp bồn cầu, bấm véo vào cánh tay, vẫn vô dụng.
Trước đây Lục Tề An chỉ lạnh nhạt nhìn cậu một cái thôi mà hồn cậu đã bị câu đi mất rồi, bây giờ trong ánh mắt không chỉ chan chứa tình cảm mà miệng còn nói trắng trợn ra muốn theo đuổi cậu, muốn bắt đầu lại từ đầu với cậu, căn bản là Phó Gia không thể đứng thêm một giây phút nào trước Lục Tề An nữa, vì cậu đứng không nổi.
Cậu sắp bị tan chảy bởi cái nhìn của Lục Tề An rồi.
Nhiệt độ trên gương mặt Phó Gia mãi vẫn không hạ xuống, nên cậu lề mề mãi không ra ngoài.
Lục Tề An đứng ngoài cửa đợi cậu mười phút, sự sốt ruột trong lòng không thua gì bất cứ ngày nào trong bảy năm qua.
"Phó Gia." Hắn gõ cửa phòng vệ sinh, thấp giọng nói.
"Chấp nhận cũng được, từ chối cũng được, anh hi vọng em đừng trốn anh."
Lý trí của Lục Tề An vẫn còn đó.
Hắn đang kiểm soát chính mình, không tùy ý chạm vào Phó Gia, cũng không gọi Phó Gia bằng tên trùng điệp.
Hắn khống chế tình cảm của chính mình hết sức có thể, bởi vì hắn nhận thức được một cách rất tỉnh táo rằng, có thể Phó Gia đã không còn yêu hắn nữa rồi.
Hắn từng hứa hẹn với Phó Gia, nhưng lại biến mất ròng rã bảy năm trời, hắn không tự đại đến mức tin rằng Phó Gia sẽ luôn luôn yêu ắn.
Phó Gia trước kia đã từng bị nhốt trong một cái giếng chật hẹp sâu thăm thẳm, cậu cô độc không ai giúp đỡ, bởi vì hắn đã may mắn đến được miệng giếng đầu tiên trước tất cả mọi người, nên Phó Gia mới bị hắn thu hút sâu sắc.
Bảy năm không gặp, Phó Gia đã thoát ra khỏi được vực thẳm, gặp được nhiều người hơn trong thế giới to lớn này.
Có thể Phó Gia sẽ nhận ra, tình cảm của cậu đối với Lục Tề An chỉ là một dạng ảo giác, cậu có thể không có Lục Tề An, cũng không cần Lục Tề An, cậu có thể cắt Lục Tề An đi ra khỏi cuộc đời của mình mà vẫn không hề hấn gì.
Mỗi lần nghĩ đến điểm này, trong tim Lục Tề An sẽ dâng lên một cảm xúc u ám.
Hắn đi được đến ngày hôm nay là dựa vào tình yêu của Phó Gia, nếu Phó Gia không thể trở về bên hắn, chưa chắc hắn sẽ kiểm soát được bản thân mình.
Hắn sẽ phát điên đấy.
"Có thể cho em thời gian vài ngày không?" Giọng nói ấp úng phát ra từ trong nhà vệ sinh.
Lục Tề An đặt tay lên cửa, hỏi: "Là ý gì?"
"Ý em là..." Giọng nói của Phó Gia ồm ồm bởi cách một lớp cửa.
"Anh về quá đột xuất, cho em thời gian để bình tĩnh lại một chút, đừng đến gặp em, để em điều chỉnh lại tâm trạng thật tốt có được không?"
Lục Tề An cắn chặt răng, nhịn sự kích động muốn đập nát cánh cửa lại.
Hắn nói: "Được."
Lề mề thêm mười phút nữa Phó Gia mới chịu ra ngoài.
Cậu nghĩ hết mọi cách rồi mới làm mặt mình về với nhiệt độ bình thường được.
Vì để tránh nói chuyện với Lục Tề An, cậu vùi đầu ăn cơm.
Nhưng cũng không biết có phải vì lúc nãy đã hao tốn quá nhiều năng lượng hay không, cơ thể cậu yếu đi, không muốn ăn mấy, miễn cưỡng lắm cũng chỉ ăn được mấy ngụm thì đã ăn không nổi nữa rồi.
Cậu đặt đũa xuống, nói: "Em ăn xong rồi, hôm nay cảm ơn anh, Lục tiên sinh.
Em...!em đi tìm đồng nghiệp, lát nữa còn phải về công ty."
Lục Tề An cũng đặt đũa xuống, nói: "Đồng nghiệp em đã ăn xong về hết rồi, anh đưa em về."
Trái tim Phó Gia lạnh toát, có một cảm giác hoảng sợ như bị cả thế giới vứt bỏ, nói: "Không phiền anh đâu, em tự lái xe về được."
Lục Tề An đứng dậy nói: "Phục vụ nói xe công ty em đều về cả rồi, anh đưa em về."
Lòng cậu lại lạnh lẽo hơn, nhớ lại mình đã đi nhờ xe của Cao Tinh đến mà, cậu lại nói lắp bắp: "Vậy em đón taxi về vậy..."
Lục Tề An khẽ cau mày lại, nhưng giãn ra rất nhanh: "Sau khi đưa em về anh sẽ không gặp lại em nữa đâu." Hắn ngừng lại một chút, bổ sung vào.
"Trước khi em đồng ý gặp anh."
Đã nói đến nước này rồi thì Phó Gia không thể nào từ chối hắn được nữa, chỉ có thể cúi đầu, lúng túng đáp lại một tiếng.
Cậu đứng dậy đi sóng vai cùng Lục Tề An qua con đường trúc nhỏ và đình viện mà lúc đến cậu đã đi qua, không ai nói chuyện.
Cậu cố ý đi chậm hơn Lục Tề An nửa bước, cách hắn một vị trí không gần không xa, khiến cậu yên lòng đi không ít, tâm trạng cũng không còn nhấp nhô lên xuống nữa.
Trạng thái này duy trì đến khi hai người ngồi vào trong xe của Lục Tề An.
Khi cửa xe đóng lại, không gian xe kín mít mở ra một nơi tư mật nhỏ hẹp cho Phó Gia và Lục Tề An.
Phó Gia nhìn Lục Tề An bên ghế lái bằng tròng mắt xéo quá, trái tim lại mất đi khống chế nữa rồi.
Ngày xưa chưa từng thấy Lục Tề An xái xe.
Trong bảy năm qua, Lục Tề An học lái xe khi nào thế? Lục Tề An có từng chở