Người dịch: Tồ Đảm Đang
Nụ hôn kéo dài khiến Phó Gia thiếu oxi, toàn thân cậu bất lực, không nói được gì, chỉ có thể vừa lấy hơi từng nhịp vừa nhìn Lục Tề An với đôi mắt ướt át.
Dáng vẻ đó cực kỳ giống với bị người ta ức hiếp, tủi thân tội nghiệp, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Lục Tề An đỡ ghế, chống thân dậy từ từ, thả lỏng sức ép trên người cậu: "Anh có làm đau em không?"
Hơi thở quanh quẩn bên môi hai người, chui thẳng vào trong cơ thể Phó Gia, Phó Gia choáng váng tránh ra phía sau, nhưng lại không tìm được không gian lẩn trốn.
"Không có..." Cậu nói nhỏ.
"Nhưng anh đừng như vậy, em...!em không phản ứng kịp."
Cậu không theo kịp được tiết tấu của Lục Tề An, bước nào cũng không theo kịp.
Bảy năm qua, có lẽ Lục Tề An đã ôm lấy một mục tiêu rõ ràng mà đi đến đây.
Mỗi một giây trôi đi, hắn lại càng gần hơn với mục tiêu trong tương lai ấy.
Nhưng Phó Gia không phải vậy, tương lai của cậu là mơ hồ không rõ, cậu không có hi vọng cũng không có mục tiêu, chỉ có thể tự tay đập vỡ đi kỳ vọng của mình từng chút từng chút một trong năm tháng dài đằng đẵng mà thôi.
"Lúc nãy anh gấp gáp quá, xin lỗi." Lục Tề An nói.
"Em thấy khó chịu ở đâu thì nói với anh, chúng ta tiến triển từ từ."
Nói xong, hắn không đợi Phó Gia trả lời, mà lại cúi đầu xuống hôn cậu lần nữa.
Nụ hôn này dịu dàng kiềm chế, Lục Tề An luôn chú ý đến hơi thở của Phó Gia, đồng thời tay đỡ lấy cơ thể mềm mại của Phó Gia lại.
Nụ hôn này đã đủ săn sóc lắm rồi mà Phó Gia vẫn không hít thở kịp, cậu khó chịu nhắm mắt lại, nhịn một hồi lâu rồi cũng không khống chế được dòng lệ chảy xuống từ khóe mắt.
Cậu nói bằng giọng nức nở: "Anh đừng như vậy mà, Lục Tề An..."
Cuối cùng Lục Tề An cũng dừng lại, vừa đau lòng những giọt nước mắt của cậu lại vừa muốn giày vò tiếp.
Hắn lau đi nước mắt của cậu bằng ngón tay, hỏi: "Sao không gọi là Lục tiên sinh nữa?"
Phó Gia khịt mũi, nói: "Xem anh muốn em gọi anh thế nào."
"Gọi là gì cũng được." Lục Tề An nói.
"Lục tiên sinh cũng được, vì tiên sinh có thể dùng để gọi chồng mình."
Chồng?
Phó Gia suýt nữa thì ngất luôn, cậu nói: "Anh có thể nào đừng, đừng..."
Mặt cậu nổi lên một mảng hồng phấn mỏng, ấp úng nói không nên lời.
Nhiều năm như vậy, nhiều người bao gồm cả cậu trong đó đều tưởng cậu đã thay đổi rồi, thật ra cậu không đổi gì cả, từ sau khi Lục Tề An xuất hiện thì cậu đã không biết che đậy và ngụy trang nữa rồi, hơi bị trêu ghẹo một chút thôi là sẽ lộ ra dáng vẻ thẹn đỏ mặt ngay.
Cũng như vậy, Lục Tề An cũng không thay đổi.
Phó Gia luôn có thể khiến hắn mất kiểm soát, hiện tại Phó Gia đang cầm lấy chìa khóa đứng bên ngoài chiếc lồng nhốt hắn đi tới đi lui, nếu như Phó Gia vẫn không chịu mở cửa vỗ về hắn, thì hắn sẽ phá lồng mà xông ra đấy.
"Từ hôm ở Minh Nguyệt Tùng Gian anh đã muốn hôn em như thế này rồi.
Trong bảy năm qua, từng nơi anh đi qua, anh đều tưởng tượng nếu có em ở bên cạnh thì em sẽ làm gì." Lục Tề An nói.
"Hôm đó, anh tưởng rằng em đã từ chối anh, vì vậy anh không làm gì cả, hôm nay...!anh muốn làm nhiều hơn cả nụ hôn này nhiều, nhưng anh đang kiềm chế."
Hắn đang kiềm chế.
Kiềm chế bằng tất cả những lý trí mà hắn có, mới có thể không làm gì quá đáng với Phó Gia.
Hắn không nói rõ ra, trái lại làm cho không khí trong xe càng trở nên ái muội, tay chân Phó Gia tê dại, cậu chột dạ, giọng nói càng chột dạ hơn: "Xin lỗi, em không biết anh muốn...!nếu anh muốn, thì không cần phải nhịn đâu."
Khí huyết Lục Tề An xông lên đến não, lý trí chạy thoát hết ra ngoài, hắn bấm vào lòng bàn tay cố lôi chúng quay trở về, nói: "Em không cần thỏa hiệp vì anh, hôm nay anh đưa em về nhà trước."
Đầu Phó Gia đã rối thành một đống hồ nhão, thế mà lại hỏi hắn một câu: "Thế xe em thì sao?"
Lục Tề An không trả lời, lập tức khởi động xe đi.
Hắn cắn răng nói: "Bây giờ anh quan trọng hơn xe chứ nhỉ?"
Lục Tề An không hỏi chỗ ở hiện tại của Phó Gia, cũng không mở chỉ đường, hắn lái xe chở Phó Gia về nhà cậu thuần thục như về nhà mình vậy.
Phó Gia rất rối rắm, có thể nói là rối đến độ thần trí không rõ ràng rồi, cậu không quan tâm vì sao Lục Tề An lại biết địa chỉ nhà của cậu, chỉ một lòng băn khoăn xem có nên mời Lục Tề An vào nhà cậu hay không.
Cậu xuống xe, Lục Tề An cũng xuống xe theo cậu.
Cậu hoảng loạn bất an khiến Lục Tề An không thể không giải thích: "Anh chỉ đưa em đến tầng dưới thôi."
Phó Gia lắc đầu, nói nhỏ: "Không phải, anh lên ngồi chút đi."
Lục Tề An nhìn cậu chằm chằm, thật sự là nhìn muốn thủng lỗ cậu luôn.
Phó Gia lau mồ hôi tay lên quần áo mình, đưa tay ra nắm Lục Tề An lại, nói: "Đi thôi, anh đừng nhìn em nữa, nhìn phía trước đi."
Cậu đang nắm đầu ngón tay của Lục Tề An, chỉ móc nhẹ thôi chứ không dám nắm mạnh, Lục Tề An lập tức nắm tay cậu lại, nhanh chóng bao bọc tay cậu lại trong lòng bàn tay của mình, nói: "Vậy em đi trước anh đi."
Trái tim của Phó Gia loạn nhịp, cậu vác theo áp lực đi phía trước Lục Tề An, nắm tay hắn suốt đoạn đường.
Đến trước cửa nhà mình, cậu lấy chìa khóa ra mở cửa, tay run rẩy không ngừng, nửa ngày cũng không nhét khóa vào được.
Lục Tề An đỡ lấy tay cậu,